Hai giọt nước .....
Giọt nước trong veo - Giọt nước buồn ,
Rơi theo dòng chảy giọt mưa tuôn.....
Giữa bao ồn ả ngàn tia nước ,
Giọt nước trong ta, nước mắt buồn !!!
Giọt nước trong trong, giọt nước vui ,
Cao trên đầu núi chốn xa xôi......
Cô đơn tuy có lòng yên ắng,
Giọt nước trong lòng , nước mắt vui !!
NM
Họa lại cho..đỡ buồn
Rung động trong ta những nỗi buồn.
Họa lại cho..đỡ buồn
Rung động trong ta những nỗi buồn.
Niềm đau xưa cũ lại trào tuôn !
Gập ghềnh trăn trở nghe cay đắng,
Đọng lại trên mi giọt nước buồn !
Vượt nỗi đoạn trường lấp lánh vui.
Từ miền cao thẳm rất xa xôi.
Chắt lọc tinh anh nguồn từ ái,
Rơi nhẹ xuống thành giọt nước vui !
Gập ghềnh trăn trở nghe cay đắng,
Đọng lại trên mi giọt nước buồn !
Vượt nỗi đoạn trường lấp lánh vui.
Từ miền cao thẳm rất xa xôi.
Chắt lọc tinh anh nguồn từ ái,
Rơi nhẹ xuống thành giọt nước vui !
Cuộc sống hai giọt nước
Ngụ ngôn về những giọt nước mắt......!!! Cô vẫy đôi cánh trong
suốt, nhẹ nhàng bay khỏi thiên đường. Ánh nắng ban mai ấm áp xuyên qua
thân thể trong suốt của cô, không hắt bóng xuống mặt đất. Cô bay qua
những cánh đồng lúa xanh ngát, vàng ươm, những bãi biển đầy người, đầy
màu sắc và tiếng động, những ngọn núi cao phủ màu xanh ngắt của cây cỏ,
những dòng sông màu sắc khác nhau uốn lượn như những dải lụa mềm mại,
những thành phố với những con đường thẳng tắp, vuông góc như bàn cờ, đầy
những tòa nhà cao tầng, nhìn từ trên cao giống nhau đến không phân biệt
được.
Cô bay vòng quanh cuộc sống, lắng nghe tiếng không gian và thời gian lao xao quanh mình. Thỉnh thoảng, cô gặp những thiên thần khác cũng đang dạo chơi trong cuộc sống trần thế giống như cô. Họ chào nhau bằng vũ điệu của những thiên thần, và cười với nhau những nụ cười thiên sứ.
Cơn mưa ập đến thật bất ngờ khi cô đang bay ngang một thành phố. Những hạt mưa xuyên qua thân thể trong suốt của cô, rơi xuống đất không để lại dấu vết. Gió thổi những vạt áo trong veo bay lất phất trong mưa. Cô chẳng bị ướt, cũng chẳng mệt mỏi vì chặng đường vừa đi qua, vì cô là một thiên thần, nhưng thấy mọi người trên mặt đất lao xao chạy vào trú mưa dưới một mái hiên rộng, cô cũng bay theo, xếp cánh đậu trên một chiếc lá. Thân thể trong suốt của cô không có trọng lượng, cô đâu có bị tác động của lực hút trái đất như con người.
Chẳng có ai biết đến sự hiện diện của cô bên cạnh họ, họ nói cười, đùa giỡn, hoặc im lặng nhìn ra cơn mưa. Trời đang ngả dần về chiều. Cơn mưa làm buổi chiều đến sớm hơn.
Cô nhìn vào ngôi nhà nhỏ đang hắt ra ánh sáng vàng ấm áp trong buổi chiều mưa lạnh bằng đôi mắt trong suốt của mình. Căn phòng nhỏ gọn gàng ngăn nắp, có lọ hoa tươi, có những con búp bê bằng pha lê xinh xắn chưng trong tủ kính, có chiếc phong linh treo ở cửa sổ reo lanh canh trong cơn gió nhẹ lùa ngang. Trong gian phòng đó có hai người, một người đàn ông và một người đàn bà. Người đàn ông cao lớn, trắng trẻo, đôi mắt sâu với cái nhìn hun hút. Người đàn bà mảnh mai, xinh đẹp, dáng dấp đài các. Những câu trao đổi giữa họ gay gắt và giận dữ. Cơn mưa lạnh chiều tàn hình như chẳng làm dịu được không gian nóng bỏng trong căn phòng nhỏ chỉ có hai người. Mà không phải, còn một người thứ ba ở đó nữa, một đứa bé trai khoảng bốn năm tuổi, gương mặt giống bố như tạc. Nó ngồi thu mình trong một góc phòng. Cô nhẹ nhàng bay đến cạnh nó. Nó đang khóc, những giọt nước mắt lăn dài trên má nó, nhưng nó chùi đi bằng vai áo và mím chặt môi cố nén những tiếng nức nở. Chẳng ai chú ý đến nó, ngoài cô, nên chắc cũng chẳng ai biết nó đang khóc, ngoài cô.
Cô nhìn vào trái tim người đàn bà. Ở đó đang đỏ rực cơn giận dữ và hờn ghen. Màu đỏ như lửa ánh lên rực rỡ trên ánh mắt, trên đôi má chị, thiêu cháy những suy nghĩ trong veo của chị và làm cong vênh những lời nói thoát ra từ đôi môi chị.
Cô nhìn vào trái tim của người đàn ông. Ở đó trắng xoá những cơn sóng của ký ức. Cô thấy bóng dáng một người con gái trên những cơn sóng đó, trẻ trung và nồng ấm sự sống, nụ cười tràn ra trên mắt trên môi. Cô gái đó chính là cô, chẳng phải trong suốt như bây giờ, là cô của một tiền kiếp là con người với những vui sướng và buồn đau. Cô nhận ra anh, bằng giác quanh trong suốt của một thiên thần, và bằng cả ký ức mà cô đã gói ghém mang theo trong cái ngày cô trở lại thế giới của những thiên thần.
Anh là chàng trai nổi tiếng nhất trường đại học vì thành tích học tập và thành tích thể thao trong đội bóng rổ của trường, từ lúc anh còn là sinh viên cho đến khi đã tốt nghiệp và thành giảng viên của trường. Những cô bé sinh viên năm đầu mới vào trường thường được nghe những chị sinh viên lớp trên kể về anh với vẻ ngưỡng mộ không cần giấu giếm. Không ít người trong số các cô mơ đến chuyện sở hữu trái tim của anh. Anh nhận được vô số những thư làm quen. Anh là người bạn tốt của tất cả, nhưng hình như không là sở hữu thật sự của ai cho đến ngày anh gặp cô. Lúc đó, cô là bạn của một người bạn có quen với một người bạn của anh. Cái quan hệ xa lắc đó giúp họ làm quen với nhau trong một buổi chiều chủ nhật mưa lất phất ,mấy người bạn quen điện thoại í ới rủ nhau đi uống cà phê nghe nhạc tiền chiến ở một quán sân vườn nổi tiếng, xa thành phố đến vài chục cây số. Sau này, khi đã là người yêu của nhau, anh thường kể cho cô nghe cái cảm giác của anh khi lần đầu tiên thấy cô ở quán cà phê đó. Anh ngồi trong quán trước khi cô đi cùng người bạn đến. Cô như từ cơn mưa lạnh bước ra, mang vào ngôi quán tịch mịch và vào cả trái tim kiêu ngạo của anh cơn gió rực rỡ màu áo đỏ và rộn ràng âm thanh của những tiếng cười giòn tan như thủy tinh.
Cô làm quen với những người chưa quen một cách dễ dàng đến bất ngờ, và trái tim anh đập những nhịp khác thường khi bắt gặp nụ cười của cô tràn ngập trên môi, trên mắt lúc anh vô tình nhìn thấy cô nghiêng đầu, hát ngân nga theo tiếng nhạc một bài hát mà anh yêu thích bằng cái giọng hát trong vắt, lanh canh như tiếng trẻ con. Cô đã bước vào cuộc đời anh một cách đầy màu sắc và âm thanh như vậy, và ở lại đó, trở thành một nửa của anh, thành bầu trời của anh, thế giới của anh, niềm vui, nỗi buồn của anh. Mỗi ngày, anh tìm thấy một điều bất ngờ ở cô, khám phá thêm một chút về tâm hồn cô, và không ít lần kêu lên em chẳng phải là người đâu, em là thiên thần hay yêu tinh gì đó mới đúng. Cô thông minh, ham học, hiểu biết nhiều, đôi lúc cứng rắn và quyết đoán đến mức khắc nghiệt nhưng đôi khi lại nhạy cảm, mỏng manh, yếu đuối và hay khóc nhè, hay hờn giận như một đứa trẻ. Ở cạnh cô, cuộc sống của anh có khi giòn tan tiếng cười, có khi ào ào công việc, có khi dịu dàng những giọt cà phê, có khi ướt sũng cơn mưa trái mùa đỏng đảnh giận hờn… Và không ít lần, anh rùng mình linh cảm về một sự chia xa nào đó.
Trước ngày sinh nhật hai mươi bốn tuổi của cô chỉ một ngày, cô rủ anh và vài người bạn đi về một vùng quê nghèo để tham gia công tác từ thiện. Họ vẫn cùng nhau đi những chuyến đi như vậy, nhưng lần này anh bận công việc ở trường nên để cô đi một mình cùng mấy người bạn. Tai nạn xảy ra trên đường về. Và cô đã rời xa anh vĩnh viễn, không kịp dặn dò anh một lời, không kịp nhận món quà sinh nhật anh đã mua cho cô, một bức tượng thiên thần mang đôi cánh trên lưng bằng pha lê. Anh giữ món quà đó lại bên mình suốt những tháng ngày sau đó. Những ngày sinh nhật của cô, anh một mình mang theo bức tượng pha lê tìm về ngôi quán năm xưa – nơi anh gặp cô lần đầu, lặng lẽ ngồi trong những hoài niệm cũ.
Thời gian trôi đi xoá dần nỗi đau của anh. Rồi anh cũng lập gia đình với một người con gái khác, có một đứa con trai, nhưng bức tượng thiên thần pha lê và những ký ức về cô vẫn luôn được anh nâng niu gìn giữ. Vợ anh là một người phụ nữ tốt, xinh đẹp và đảm đang, đơn giản và bình lặng từ nếp suy nghĩ đến cuộc sống thực tế. Chị biết về cô qua những lời kể sơ sài của anh. Với chị, cô là một điều gì đó không quan trọng lắm, vì cô đã chết còn chị thì đang sống, vì cô là quá khứ còn chị là hiện tại, vì cô chỉ là người yêu cũ, còn chị là vợ… Cho đến cái ngày chị làm vỡ bức tượng của anh. Chưa bao giờ chị thấy anh giận dữ đến thế. Những lời nói và cơn giận thái quá của anh làm chị nhận ra tình yêu bất diệt mà anh dành cho cô. Ngọn lửa ghen hờn trong tim chị cháy bùng lên. Họ đã dằn vặt nhau và dằn vặt mình trong suốt thời gian qua. Hình bóng của cô lẩn quẩn giữa họ, vô hình nhưng rõ ràng và vĩnh hằng.
Cô im lặng nhìn anh, nhìn chị, rồi nhìn đứa con trai bé nhỏ đang ngồi trong góc phòng khóc thút thít. Trái tim thiên thần trong suốt của cô đau nhói. Trong suốt thời gian qua, cô đã luôn mong rằng mình sẽ tồn tại mãi trong ký ức của anh, bất chấp thời gian và khoảng cách giữa hai thế giới như cô đã luôn nhớ anh đến cháy lòng, và luôn nghĩ đến ngày mình sẽ trở về trần thế, lẩn quẩn bên anh với đôi cánh trong suốt của mình. Bây giờ, cô nhận ra rõ ràng hơn bao giờ hết rằng họ không thể còn nhau nữa. Quá khứ đã đi qua, và chỉ cần anh thôi nhớ về cô, sẽ có đến ba trái tim được giải thoát khỏi buồn đau.
Cô bước đến bên người phụ nữ, nhẹ nhàng xoa bàn tay trong suốt của mình lên trái tim đỏ rực của chị, làm nguội đi những hờn ghen đang bừng lên trong tâm hồn chị. Rồi cô bước đến bên anh, bàn tay trong suốt của cô run run xóa đi những hình ảnh của cô trong ký ức của anh. Cô hôn lên trán đứa bé đang ngồi ôm gối nén khóc trong góc phòng bằng đôi môi trong suốt của mình, rồi vỗ cánh bay vào bóng đêm. Cô mải miết bay trở lại thiên đường. Cô sẽ không bao giờ được trở về trần thế nữa, cái trần thế có người đàn ông cô yêu tha thiết, vì cô đã dám can thiệp vào cuộc sống của người trần gian bằng phép thuật của mình.
Buổi sáng, ba người sống trong ngôi nhà nhỏ cùng bước ra hiên. Cơn mưa đã tạnh, trên những chiếc lá cây trước nhà còn đọng những giọt nước trong suốt, lấp la lấp lánh như những giọt nước mắt. Người đàn ông nhớ về những giọt nước mắt của vợ mình. Người phụ nữ nhớ về giọt nước mắt của đứa con trai. Chẳng ai trong số họ nghĩ rằng đó là những giọt nước mắt của một thiên thần trong suốt đến từ một thiên đường xa xôi.
Cô bay vòng quanh cuộc sống, lắng nghe tiếng không gian và thời gian lao xao quanh mình. Thỉnh thoảng, cô gặp những thiên thần khác cũng đang dạo chơi trong cuộc sống trần thế giống như cô. Họ chào nhau bằng vũ điệu của những thiên thần, và cười với nhau những nụ cười thiên sứ.
Cơn mưa ập đến thật bất ngờ khi cô đang bay ngang một thành phố. Những hạt mưa xuyên qua thân thể trong suốt của cô, rơi xuống đất không để lại dấu vết. Gió thổi những vạt áo trong veo bay lất phất trong mưa. Cô chẳng bị ướt, cũng chẳng mệt mỏi vì chặng đường vừa đi qua, vì cô là một thiên thần, nhưng thấy mọi người trên mặt đất lao xao chạy vào trú mưa dưới một mái hiên rộng, cô cũng bay theo, xếp cánh đậu trên một chiếc lá. Thân thể trong suốt của cô không có trọng lượng, cô đâu có bị tác động của lực hút trái đất như con người.
Chẳng có ai biết đến sự hiện diện của cô bên cạnh họ, họ nói cười, đùa giỡn, hoặc im lặng nhìn ra cơn mưa. Trời đang ngả dần về chiều. Cơn mưa làm buổi chiều đến sớm hơn.
Cô nhìn vào ngôi nhà nhỏ đang hắt ra ánh sáng vàng ấm áp trong buổi chiều mưa lạnh bằng đôi mắt trong suốt của mình. Căn phòng nhỏ gọn gàng ngăn nắp, có lọ hoa tươi, có những con búp bê bằng pha lê xinh xắn chưng trong tủ kính, có chiếc phong linh treo ở cửa sổ reo lanh canh trong cơn gió nhẹ lùa ngang. Trong gian phòng đó có hai người, một người đàn ông và một người đàn bà. Người đàn ông cao lớn, trắng trẻo, đôi mắt sâu với cái nhìn hun hút. Người đàn bà mảnh mai, xinh đẹp, dáng dấp đài các. Những câu trao đổi giữa họ gay gắt và giận dữ. Cơn mưa lạnh chiều tàn hình như chẳng làm dịu được không gian nóng bỏng trong căn phòng nhỏ chỉ có hai người. Mà không phải, còn một người thứ ba ở đó nữa, một đứa bé trai khoảng bốn năm tuổi, gương mặt giống bố như tạc. Nó ngồi thu mình trong một góc phòng. Cô nhẹ nhàng bay đến cạnh nó. Nó đang khóc, những giọt nước mắt lăn dài trên má nó, nhưng nó chùi đi bằng vai áo và mím chặt môi cố nén những tiếng nức nở. Chẳng ai chú ý đến nó, ngoài cô, nên chắc cũng chẳng ai biết nó đang khóc, ngoài cô.
Cô nhìn vào trái tim người đàn bà. Ở đó đang đỏ rực cơn giận dữ và hờn ghen. Màu đỏ như lửa ánh lên rực rỡ trên ánh mắt, trên đôi má chị, thiêu cháy những suy nghĩ trong veo của chị và làm cong vênh những lời nói thoát ra từ đôi môi chị.
Cô nhìn vào trái tim của người đàn ông. Ở đó trắng xoá những cơn sóng của ký ức. Cô thấy bóng dáng một người con gái trên những cơn sóng đó, trẻ trung và nồng ấm sự sống, nụ cười tràn ra trên mắt trên môi. Cô gái đó chính là cô, chẳng phải trong suốt như bây giờ, là cô của một tiền kiếp là con người với những vui sướng và buồn đau. Cô nhận ra anh, bằng giác quanh trong suốt của một thiên thần, và bằng cả ký ức mà cô đã gói ghém mang theo trong cái ngày cô trở lại thế giới của những thiên thần.
Anh là chàng trai nổi tiếng nhất trường đại học vì thành tích học tập và thành tích thể thao trong đội bóng rổ của trường, từ lúc anh còn là sinh viên cho đến khi đã tốt nghiệp và thành giảng viên của trường. Những cô bé sinh viên năm đầu mới vào trường thường được nghe những chị sinh viên lớp trên kể về anh với vẻ ngưỡng mộ không cần giấu giếm. Không ít người trong số các cô mơ đến chuyện sở hữu trái tim của anh. Anh nhận được vô số những thư làm quen. Anh là người bạn tốt của tất cả, nhưng hình như không là sở hữu thật sự của ai cho đến ngày anh gặp cô. Lúc đó, cô là bạn của một người bạn có quen với một người bạn của anh. Cái quan hệ xa lắc đó giúp họ làm quen với nhau trong một buổi chiều chủ nhật mưa lất phất ,mấy người bạn quen điện thoại í ới rủ nhau đi uống cà phê nghe nhạc tiền chiến ở một quán sân vườn nổi tiếng, xa thành phố đến vài chục cây số. Sau này, khi đã là người yêu của nhau, anh thường kể cho cô nghe cái cảm giác của anh khi lần đầu tiên thấy cô ở quán cà phê đó. Anh ngồi trong quán trước khi cô đi cùng người bạn đến. Cô như từ cơn mưa lạnh bước ra, mang vào ngôi quán tịch mịch và vào cả trái tim kiêu ngạo của anh cơn gió rực rỡ màu áo đỏ và rộn ràng âm thanh của những tiếng cười giòn tan như thủy tinh.
Cô làm quen với những người chưa quen một cách dễ dàng đến bất ngờ, và trái tim anh đập những nhịp khác thường khi bắt gặp nụ cười của cô tràn ngập trên môi, trên mắt lúc anh vô tình nhìn thấy cô nghiêng đầu, hát ngân nga theo tiếng nhạc một bài hát mà anh yêu thích bằng cái giọng hát trong vắt, lanh canh như tiếng trẻ con. Cô đã bước vào cuộc đời anh một cách đầy màu sắc và âm thanh như vậy, và ở lại đó, trở thành một nửa của anh, thành bầu trời của anh, thế giới của anh, niềm vui, nỗi buồn của anh. Mỗi ngày, anh tìm thấy một điều bất ngờ ở cô, khám phá thêm một chút về tâm hồn cô, và không ít lần kêu lên em chẳng phải là người đâu, em là thiên thần hay yêu tinh gì đó mới đúng. Cô thông minh, ham học, hiểu biết nhiều, đôi lúc cứng rắn và quyết đoán đến mức khắc nghiệt nhưng đôi khi lại nhạy cảm, mỏng manh, yếu đuối và hay khóc nhè, hay hờn giận như một đứa trẻ. Ở cạnh cô, cuộc sống của anh có khi giòn tan tiếng cười, có khi ào ào công việc, có khi dịu dàng những giọt cà phê, có khi ướt sũng cơn mưa trái mùa đỏng đảnh giận hờn… Và không ít lần, anh rùng mình linh cảm về một sự chia xa nào đó.
Trước ngày sinh nhật hai mươi bốn tuổi của cô chỉ một ngày, cô rủ anh và vài người bạn đi về một vùng quê nghèo để tham gia công tác từ thiện. Họ vẫn cùng nhau đi những chuyến đi như vậy, nhưng lần này anh bận công việc ở trường nên để cô đi một mình cùng mấy người bạn. Tai nạn xảy ra trên đường về. Và cô đã rời xa anh vĩnh viễn, không kịp dặn dò anh một lời, không kịp nhận món quà sinh nhật anh đã mua cho cô, một bức tượng thiên thần mang đôi cánh trên lưng bằng pha lê. Anh giữ món quà đó lại bên mình suốt những tháng ngày sau đó. Những ngày sinh nhật của cô, anh một mình mang theo bức tượng pha lê tìm về ngôi quán năm xưa – nơi anh gặp cô lần đầu, lặng lẽ ngồi trong những hoài niệm cũ.
Thời gian trôi đi xoá dần nỗi đau của anh. Rồi anh cũng lập gia đình với một người con gái khác, có một đứa con trai, nhưng bức tượng thiên thần pha lê và những ký ức về cô vẫn luôn được anh nâng niu gìn giữ. Vợ anh là một người phụ nữ tốt, xinh đẹp và đảm đang, đơn giản và bình lặng từ nếp suy nghĩ đến cuộc sống thực tế. Chị biết về cô qua những lời kể sơ sài của anh. Với chị, cô là một điều gì đó không quan trọng lắm, vì cô đã chết còn chị thì đang sống, vì cô là quá khứ còn chị là hiện tại, vì cô chỉ là người yêu cũ, còn chị là vợ… Cho đến cái ngày chị làm vỡ bức tượng của anh. Chưa bao giờ chị thấy anh giận dữ đến thế. Những lời nói và cơn giận thái quá của anh làm chị nhận ra tình yêu bất diệt mà anh dành cho cô. Ngọn lửa ghen hờn trong tim chị cháy bùng lên. Họ đã dằn vặt nhau và dằn vặt mình trong suốt thời gian qua. Hình bóng của cô lẩn quẩn giữa họ, vô hình nhưng rõ ràng và vĩnh hằng.
Cô im lặng nhìn anh, nhìn chị, rồi nhìn đứa con trai bé nhỏ đang ngồi trong góc phòng khóc thút thít. Trái tim thiên thần trong suốt của cô đau nhói. Trong suốt thời gian qua, cô đã luôn mong rằng mình sẽ tồn tại mãi trong ký ức của anh, bất chấp thời gian và khoảng cách giữa hai thế giới như cô đã luôn nhớ anh đến cháy lòng, và luôn nghĩ đến ngày mình sẽ trở về trần thế, lẩn quẩn bên anh với đôi cánh trong suốt của mình. Bây giờ, cô nhận ra rõ ràng hơn bao giờ hết rằng họ không thể còn nhau nữa. Quá khứ đã đi qua, và chỉ cần anh thôi nhớ về cô, sẽ có đến ba trái tim được giải thoát khỏi buồn đau.
Cô bước đến bên người phụ nữ, nhẹ nhàng xoa bàn tay trong suốt của mình lên trái tim đỏ rực của chị, làm nguội đi những hờn ghen đang bừng lên trong tâm hồn chị. Rồi cô bước đến bên anh, bàn tay trong suốt của cô run run xóa đi những hình ảnh của cô trong ký ức của anh. Cô hôn lên trán đứa bé đang ngồi ôm gối nén khóc trong góc phòng bằng đôi môi trong suốt của mình, rồi vỗ cánh bay vào bóng đêm. Cô mải miết bay trở lại thiên đường. Cô sẽ không bao giờ được trở về trần thế nữa, cái trần thế có người đàn ông cô yêu tha thiết, vì cô đã dám can thiệp vào cuộc sống của người trần gian bằng phép thuật của mình.
Buổi sáng, ba người sống trong ngôi nhà nhỏ cùng bước ra hiên. Cơn mưa đã tạnh, trên những chiếc lá cây trước nhà còn đọng những giọt nước trong suốt, lấp la lấp lánh như những giọt nước mắt. Người đàn ông nhớ về những giọt nước mắt của vợ mình. Người phụ nữ nhớ về giọt nước mắt của đứa con trai. Chẳng ai trong số họ nghĩ rằng đó là những giọt nước mắt của một thiên thần trong suốt đến từ một thiên đường xa xôi.
Khi yêu bằng trái tim con người, tình yêu đó
có khi làm đau người khác. Nhưng khi yêu bằng một trái tim thiên thần,
tình yêu đó chỉ có thể làm đau chính mình. Có điều là trái tim thiên
thần vốn trong suốt nên chẳng có ai nhìn thấy được niềm đau đó, và vì
vậy người ta thường cho rằng đã là thiên thần thì chẳng bao giờ biết đến
buồn đau.
(Theo glassflower)
Gió thổi dọc cánh đồng
Tôi
biết mình cần Nguyên, cần cho cuộc sống đầy chênh vênh và nỗi bất an
trong tâm hồn. Nguyên như tia nắng mặt trời sưởi ấm cái thế giới như một
hoang đảo trong tôi. Đầy lo âu và chênh vênh. Nguyên cho tôi cảm giác
mình đang tồn tại. Là tôi. Một con bé vốn chẳng có gì hay ho và cũng
chẳng xinh đẹp nhưng vẫn được tôn trọng, được yêu thương. Theo đúng
nghĩa tôi cần chứ không phải là sự thương hại. Những lúc buồn tôi lại
tìm đến Nguyên để Nguyên ngồi bên tôi lặng lẽ. Vậy thôi. Nguyên không
hỏi han cũng không an ủi tôi. Nguyên hiểu tôi đang cần sự bình yên. Một
khoảng không gian bình yên cho những bất ổn đang đè nặng.
Chiều. Tôi tha thẩn ra bờ sông bứt những
cánh hoa dại thả trôi theo dòng nước. Hoa sẽ trôi về đâu nếu dòng sông
kia không có bến bờ? Nhưng dừng lại để làm gì nếu đó không phải một bến
bờ bình yên? Cứ trôi… cứ trôi để rồi đến khi cánh hoa tan nát, hoa không
nhận ra mình. Tôi nhặt những hòn đá ném xuống dòng sông mang theo những
tủi hờn. Tôi vẫn thường ném xuống dòng sông quê biết bao nỗi giận hờn
vô cớ. Dòng sông bao dung như lòng mẹ mang đi mọi thứ. Tôi có biết đâu
tôi cũng đã vô tình ném đi mọi thứ quý giá chỉ vì lòng ích kỷ và nông
nổi để rồi mãi không thể mò tìm lại được. Bỗng dưng tôi nhớ mẹ. Ừ chỉ là
bỗng dưng thôi. Tôi vẫn nhớ cái dáng gầy xiêu vẹo của mẹ bên bờ sông
chiều hanh hao nắng. Nỗi nhớ đắng đót một tuổi thơ êm đềm vuột trôi. Ba
không cho mẹ một cuộc sống đủ đầy. Những thiếu thốn và lo toan cuộc sống
hằng ngày đã hằn lên má mẹ những cái tát nảy lửa của ba. Mẹ không chịu
đựng và không chấp nhận. Mẹ còn trẻ. Mẹ bỏ ba, bỏ tôi lại giữa căn nhà
rộng thông thênh bốn mùa thông thốc gió. Ba lao vào rượu như con ma men.
Mỗi lần say ba khóc đuổi tôi đi. Tôi sang với ngoại. Bà ngoại ôm tôi
lời ru đắng đót: “Gió đưa cây cải về trời. Rau răm ở lại chịu đời đắng
cay…”.
Năm sau ba lấy vợ. Dì có dáng người hao hao giống mẹ tôi. Ba trừng mắt:
- Không được gọi dì. Phải gọi là mẹ. Từ nay đây là mẹ mày. Nghe rõ chưa?
Tôi im lặng. Ba vẫn thường nạt nộ tôi
khi trong lòng tôi mới gợn lên những ký ức về mẹ. Dì không bắt tôi gọi
là mẹ. Và tôi cũng không thể gọi người đàn bà khác là mẹ khi biết rằng
mẹ tôi vẫn đang sống ở đâu đó trong thế giới này. Mẹ ở đâu? Tôi đạp xe
qua cánh đồng thông thốc gió sang hỏi ngoại. Ngoại chỉ khóc. Ngoại có
những mùa hoa vàng rực rỡ, quanh năm ngoại lận đận với từng mớ rau, từng
mùa hoa. Ngoại dành dụm tiền bỏ vào cái áo cũ treo trên mắc áo trong
buồng. Mỗi lần tôi đến ngoại lại lần túi:
- Ngoại cho con mua bánh đa.
- Con không lấy tiền của ngoại. Về ba đánh.
- Ngoại cho con. Ngoại cuộn tiền bỏ sâu trong túi quần tôi. Mắt ngoại rưng rưng.
Tôi đạp xe băng qua cánh đồng mang theo
nỗi ấm ức về mẹ và đôi mắt ầng ậng nước của ngoại. Mẹ chẳng về thăm
ngoại sao? Mẹ chẳng nhớ ngoại và cũng không nhớ tôi? Mẹ đang ở đâu? Mẹ!
Gió thổi dọc cánh đồng thông thốc. Thổi đi những ký ức về mẹ, nỗi nhớ mẹ
trong tôi… Gió ơi!
Nguyên ngồi đợi tôi trên mỏm đất cạnh những ngôi mộ bỏ hoang:
- Lam đi đâu?
- Sang ngoại.
- Có hỏi ngoại về mẹ không?
- Không.
- Nhớ mẹ lắm phải không?
- Không. Không muốn nghĩ đến mẹ nữa. Buồn lắm.
Tôi ngồi bên Nguyên ngắm trăm ngàn những
bông hoa dại trong nắng. Tôi vẫn yêu những bông hoa dại ấy, yêu hơn bất
cứ loài hoa nào. Nguyên biết nên luôn dành cho tôi một chỗ ngồi có thể
nhìn về phía bên kia sông nơi đất bỏ hoang chỉ để hoa và cỏ dại mọc. Đàn
vịt chạy đồng của Nguyên không bao giờ làm nát loài hoa ấy. Đôi bàn
chân to và thô của Nguyên chạy rạc cánh đồng đầy gốc rạ nhưng không dẫm
lên đám hoa cỏ ấy. Mẹ mất khi vừa mới sinh Nguyên. Vậy nên Nguyên sinh
ra mang nỗi buồn thẳm sâu trong từng ánh nhìn. Nguyên trầm tính và ít
nói. Nhưng nụ cười thì khiến hoa cỏ cũng phải xôn xao. Trái tim tôi cũng
xôn xao như cỏ khi Nguyên cười. Không biết có phải Nguyên ít cười mà
tôi thấy nụ cười Nguyên đẹp không nữa. Chắc không phải. Tôi chưa nói với
Nguyên điều đó nhưng tôi biết Nguyên hiểu những suy nghĩ trong tôi.
Hiểu cả những bất ổn trong ánh mắt và cả sự chênh vênh trong tôi. Chỉ
mình Nguyên hiểu. Nguyên chăn một đàn vịt mấy trăm con. Nguyên hay cho
vịt ra đồng và tôi mỗi lần muốn gặp Nguyên chỉ cần chạy vụt ra cánh đồng
cả vào những ngày nắng hay mưa. Dáng Nguyên gầy hanh hao trong nắng,
sâu hun hút trên cánh đồng rộng thênh thênh bốn mùa thông thốc gió…
*
Mày ăn trộm tiền của dì phải không Lam?
- Không. Con không lấy tiền của dì.
- Thế thì tiền ở đâu ra?
- Tiền… ngoại….
Tôi nghẹn ứ. Ba lấy roi nổ dang quất vào chân tôi lằn vết. Tôi bặm môi không khóc. Dì nhìn xéo:
- Cho chừa cái tính gian. Rồi sau này lớn lên lại bỏ nhà theo giai.
- Dì im đi! Tôi thét lên và lao đi nhanh
như một cơn gió trước khi cha tôi quất thêm những nhát roi nổ dang vào
bắp chân tôi và những câu nói sắc như dao của dì.
Từ ấy mỗi lần sang với ngoại tôi không
bao giờ cầm tiền của ngoại. Nhưng ngoại vẫn để dành tiền cho tôi trong
túi áo treo trong buồng. Ngoại bảo để dành cho tôi sau này vào Đại học.
Tôi ở lại với ngoại trong căn nhà sực nức mùi cây cỏ. Đêm đêm ngoại ôm
tôi, ngoại lần bắp chân bầm tím của tôi lấy cao xoa xoa nóng sực. Đôi
bàn tay ngoại ram ráp.
- Mẹ con ở đâu hả ngoại? Tôi hỏi ngoại trong cơn mơ chập chờn đang đến cứ như người mộng du. Câu hỏi đã bao lần tôi muốn hỏi.
- Mẹ con cũng khổ lắm. Rồi ngoại khóc. Tôi nghe tiếng ngoại khóc trong cả giấc mơ.
Mãi sau này ngoại mới kể sau khi bỏ nhà
đi, mẹ tôi lên thành phố làm người ở cho một ông quan chức về hưu góa vợ
rồi sau làm vợ ông ta. Được 2 năm ông ta ốm chết. Con cái ông ta đuổi
mẹ đi. Mẹ lang thang đi làm đủ nghề để kiếm sống. Không biết bây giờ mẹ
đang ở đâu. Nghe ngoại kể tôi ứa nước mắt. Đời mẹ như cánh hoa trôi giữa
dòng. Mẹ không dám về quê vì sợ người làng dè bỉu. Tôi hứa với ngoại
khi nào đỗ Đại học lên thành phố tôi sẽ đi tìm mẹ. Tìm mẹ về cho ngoại,
cho tôi. Ngoại ôm tôi nước mắt chỉ còn ướt ướt mấy cọng lông mi. Sáng
sớm tôi theo ngoại ra đồng. Mấy luống hoa cúc của ngoại nở vàng một
khoảng đồng mênh mang nỗi buồn trôi. Tôi yêu những mùa vàng hoa cúc dại
của ngoại. Loài hoa không cần chăm sóc nâng niu mà vẫn rạng rỡ, xua đi
màu u ám buồn tẻ của mùa đông sót lại. Tôi ngắt đầy một nắm hoa cúc dại
mang về bỏ vào vỏ chai nhựa để trên cửa sổ. Tôi hẹn Nguyên sang để đưa
Nguyên đi ngắm mùa hoa vàng của ngoại. Cũng như tôi, Nguyên ngắt đầy một
nắm hoa cúc dại mang về.
Tôi ở với ngoại trong gian nhà sực nức
mùi cây cỏ ấy được một tuần thì ba sang tìm và lôi tôi về. Tôi bám vào
áo ngoại. Ngoại rấn nước mắt giằng tay tôi khỏi vạt áo:
- Ngoại già rồi không nuôi nổi con. Về đi!
Tôi biết đêm ấy thể nào ngoại cũng lại
không ngủ được vì thương đứa cháu gái tâm hồn mỏng manh, hay buồn hay
nhớ. Cha lôi tôi ngồi lên xe. Tôi ngoái đầu nhìn về phía những luống hoa
vàng rực rỡ của ngoại. Hình như có một bông hoa còn ướt đọng sương đêm…
Dì sinh em Bi. Tôi gọi em là cu Bi vì nó
có đôi mắt tròn xoe giống tôi. Và có nụ cười hao hao giống… mẹ tôi. Cha
vui hơn khi có cu Bi. Cha cai thuốc lá và uống ít rượu hơn. Từ ngày dì
sinh em, mọi việc lớn nhỏ trong nhà tôi làm hết. Sáng sớm dậy nhóm củi
nấu cháo cho dì và cha ăn đi làm. Đi học về tôi nhờ Nguyên cầm cặp sách
về để ra chợ mua cái ăn. Tiền ăn mỗi ngày dì đưa tôi mấy chục nghìn dặn
mua từng thứ, xong về phải bảo với dì hết bao nhiêu. Dì không tin tôi từ
cái lần thấy tiền trong túi quần của tôi hôm từ nhà ngoại về. Trưa về
nấu cơm, cám, cho lợn ăn và giặt quần áo, tã lót. Tôi vui vì có em để
chơi đùa nhưng cũng chẳng mấy khi dì cho tôi lại gần em. Cha thì cứ đi
làm về là ẵm em nên tôi dật dờ với những nỗi lo, nỗi vui buồn một mình.
*
Thời gian như sợi dây vô hình nối dài
tháng năm, xâu vào đó biết bao niềm vui, nỗi buồn tôi không thể nhớ. Tôi
đỗ Đại học. Tôi cầm giấy báo nhập học chạy như bay ra cánh đồng tìm
Nguyên. Nguyên cầm tờ giấy báo nhập học của tôi trong tay rất lâu:
- Vậy là Lam lên thành phố rồi.
- Nhưng Lam sẽ về với Nguyên lúc nghỉ hè.
- Lam lên đó, công việc học hành bận rộn, biết còn nhớ Nguyên không? Nguyên hướng ánh mắt xa xăm nhìn tôi mà như không nhìn.
- Làm sao Lam quên đồng cỏ này và Nguyên được. Không bao giờ Nguyên ạ
- Thật không?
- Thật.
Nguyên khẽ nắm lấy tay tôi. Bàn tay
Nguyên to bao trọn lấy bàn tay nhỏ bé và gầy gò của tôi. Nóng ấm. Giờ
tôi mới thấy cảm giác khi có ai đó nắm lấy tay mình. Cảm giác được yêu
thương và bao bọc. Tôi biết mình cần bàn tay ấy suốt quãng đường rộng
dài phía trước. Nguyên sẽ không bao giờ buông tay tôi ra?!
Tin tôi đỗ Đại học khiến ba vui ra mặt. Lần đầu tiên tôi thấy ba cười với tôi. Dì chẳng tỏ ra vui cũng chẳng buồn:
- Con gái học lắm chỉ tốn công.
Tôi đạp xe dọc trên con đường ngoằn
nghoèo giữa cánh đồng thông thốc gió. Hai bên là những luống rau xanh
thẳng tắp. Xa xa có những đám hoa vàng rực rỡ. Tôi hét to:
- Con đỗ đại học rồi ngoại ơi!
Ngoại đang lom khom giữa lùm cây dại nhao nhác ngước lên nhìn tôi, ánh nhìn rạng rỡ.
- Ngoại có vui không?
- Mừng chứ. Mừ… ng.
Tôi chạy đến ôm ngoại. Mùi cỏ cây thơm thơm lạ. Thứ mùi mà mãi đến cả bây giờ tôi còn khao khát.
Tôi lên thành phố. Con đường nào cũng
rộng dài, tập nập người xe đua nhau lao vun vút. Tôi gửi thư về kể cho
Nguyên nghe mấy lần tôi đi xe buýt bị lạc. Nguyên gửi cho tôi những dòng
chữ biểu thị nụ cười làm tôi thèm nhìn thấy nụ cười Nguyên biết bao.
Tôi ra bưu điện gọi điện về cho ngoại.
- Học khó không con?
- Dễ ợt ngoại à. Tiếng ngoại cười yếu ớt qua ống nghe.
Tôi mang theo tấm ảnh mới của mẹ gửi về
cho ngoại trong ngày mẹ đi lấy chồng lang thang trên các ngả đường nơi
tôi biết để mong tìm mẹ. Tôi vẫn hình dung ra cái dáng gầy hanh hao và
đôi vai mỏng gầy của mẹ. Nghe các bạn nói những người từ quê lên thành
phố hay đi bán hàng rong. Vậy nên tôi luôn ghé tới mấy cô, bác bán hàng
rong để lân la hỏi thăm về mẹ. Nhưng những tin tức về mẹ cứ như ở một
nơi nào xa lắm. Không có trong thành phố này. Tôi tưởng như sẽ chẳng bao
giờ tìm lại mẹ được. Mẹ ở đâu trong thành phố triệu con người này? Mẹ
lạc vào giữa dòng người giàu sang kia hay giữa những người lao động
nhếch nhác. Chỉ cần mẹ hiện hữu trước mặt tôi là được. Cho tôi được thấy
mẹ. Khi những tin tức về mẹ cứ mãi như còn ở nơi nào xa lắm làm tôi bắt
đầu thất vọng. Biết đâu mẹ đã đi về một tỉnh lẻ nào đó hay một vùng
nông thôn sống an nhàn thanh thản. Tôi không còn lang thang trên khắp
các ngả đường chỉ để đi tìm mẹ nữa.
Buổi tối khi đã thu dọn xong cốc chén ở
quán cà phê tôi đạp xe về. Đèn đường hắt một màu xanh lét. Thành phố về
đêm rực rỡ nhưng tôi luôn thấy ẩn lấp những nỗi buồn và sự sợ hãi. Tôi
nhớ Nguyên. Giá bây giờ Nguyên nắm tay tôi… Bên đường những cô gái dạt
từ ngóc ngách nào trong thành phố này chia ra ngồi, đứng bên vỉa hè, gốc
cây cười ưỡn ẹo. Mùi son phấn oai oải, sực nức. Những chiếc xe tàng
tàng, bóng loáng ghé sát ỡm ờ vài câu rồi cô gái lên xe. Họ lao vào ngõ
tối sâu hun hút.
- Con ranh láo toét, dám dụ dỗ chồng bà. Loại mèo mả gà đồng. Bà cho mày chết!
Tiếng người đánh, tiếng chửi bới và
tiếng khóc náo loạn một góc tối. Một toán người đang quây tròn quanh một
người đàn bà. Vừa giựt tóc, vừa tát, vừa đá. Trong ánh điện hắt ra và
ánh đèn xe của những người dừng lại bên đường tôi nhận ra cái dáng gầy
hanh hao và đôi vai mỏng gầy. Là mẹ? Tôi đau đớn:
- Mẹ! Đừng đánh mẹ tôi. Tôi lao vào giữa
đám đông. Tôi vừa khóc vừa van xin. Những người qua đường chen vào. Lũ
người kia bỏ đi bỏ lại mẹ với những vết bầm trên gương mặt dày phấn son.
Mẹ nhìn tôi. Mẹ nhận ra tôi ngay khi ngước mắt lên. Có lẽ vì tôi vẫn
gầy còm như cái ngày mẹ ra đi. Mẹ úp mặt khóc. Tôi không đủ bao dung và
nhân từ để ôm vai mẹ mà an ủi. Tôi thẫn thờ lê bước. Tôi muốn chạy trốn
khỏi thực tại để hình ảnh mẹ vẹn nguyên trong tim tôi.
Mẹ níu tay tôi:
- Mẹ xin lỗi.
- Mẹ về quê đi. Ngoại cần mẹ. Ngoại vẫn mong mẹ từng ngày.
Tôi bỏ chạy trong đêm nhấp nhoáng ánh
đèn, điện. Không biết mẹ có gọi tên tôi không nhưng tôi chỉ còn nghe
tiếng khe khẽ của một người đàn ông dắt mẹ lên xe lao về những ngả đường
đen và sâu hun hút. Những tháng ngày sau đó tôi rơi vào chênh vênh thực
sự. Tôi không hiểu mình đang nói và làm gì. Cuộc sống diễn ra như một
vở kịch mà người đạo diễn là số phận cho tôi làm vai chính. Giá mà tôi
đang sống trong mơ. Giá mà những ký ức đắng đót về mẹ, về tuổi thơ cứ
theo tôi thì tôi cũng không phải thế này. Mẹ như cánh hoa trôi giữa
dòng… không còn là mẹ của tôi ngày xưa nữa. Tôi chỉ còn có ngoại. Một bà
già lận đận với những mùa hoa thương tôi xót ruột. Tôi về với ngoại, về
với Nguyên cho bớt chênh vênh. Lối nhỏ dẫn vào nhà ngoại nhao nhác cỏ
dại mọc hoang. Rêu chen cả vào bậc cửa. Ngoài vườn những bông cúc vàng
nở rộ. Dáng ngoại gầy lom khom. Ngoại nheo mắt nhìn tôi cười. Đêm hôm ấy
tôi ngủ trong lòng ngoại với mùi thơm cây cỏ. Tôi không kể với ngoại về
mẹ, về cái đêm tôi gặp mẹ sau bao tháng năm mong mỏi. Ngoại ủ tôi ngủ
say trong mùi nồng nàn cỏ cây. Trong mơ tôi thấy dáng mẹ gầy hanh hao
trên cánh đồng quê rộng dài thông thốc gió vành nón nghiêng nghiêng…
Tôi gặp lại Nguyên trên mỏm đất bên
những ngôi mộ bỏ hoang. Nguyên vẫn dành cho tôi chỗ ngồi có thể nhìn
sang bên kia sông nhưng không còn những bông hoa và cỏ dại nữa. Người ta
đã đào lấp và xới tung mọi thứ cho một dự án. Hoa và cỏ dại của tôi nằm
sâu trong những tấm bê tông hay dưới lớp đất đá kia mất rồi. Gió vẫn
thổi dọc cánh đồng. Dáng ai gầy hanh hao trong nắng chiều, đôi vai gầy
mỏng mảnh thất thểu quay về… Có khi nào là mẹ tôi?… Gió vẫn còn thổi dọc
cánh đồng hoang hoải trong tôi.
Thu Hằng (vannghechunhat)
|
EM – GIỌT NƯỚC
1.
Từng giọt, từng giọt từ trong chiếc phin rơi xuống chiếc cốc thủy tinh
trong vắt. Ngoài trời phố đã lên đèn, cảnh vật cao nguyên như ẩn hiện
chuyển mình trong đêm mưa lạnh. Những ô cửa lên đèn từ mấy vùng thấp
quanh quanh như cảnh bến thuyền trên giòng sông đêm.
…..
- Anh biết giọt nước nào đầu tiên rơi xuống cuộc tình đôi ta?
- Anh không thể trả lời được. Em cười lặng lẽ hỏi tiếp:
- Có phải cỏ đá sinh anh ra không?
- Thế thì em hay anh là giọt nước đầu tiên nhân duyên của tình yêu?
- Anh trả lời đi, giọt nước đầu tiên nào rơi xuống chiếc cốc cà phê sẽ là câu trả lời.
- Anh sẽ ngược trình tự việc giọt nước trước sau, sau trước, để tiến hành pha một cốc cà phê mà trả lời em. Có phải em muốn mở cánh cửa của vũ trụ không?
Nước sôi từ chiếc bình thủy; nước sạch từ chiếc ấm nấu nước; nước sạch từ nhà máy cung cấp nước; nước từ hồ chứa của nhà máy; nước trong thiên nhiên….,
- Ồ! Giọt nước tùy duyên, làm sao ta có thể truy nguyên ra giọt nước đầu tiên!? Vì em và anh…
- Cùng một thể sống có và không. Em nối lời ngập ngừng của tôi rồi hỏi tiếp :
- Em có phải là giọt cà phê của anh không?
- Chúng ta, thể sống có không! Hiện sống không có!…
- Anh không được phép chối bỏ sự sinh của muôn nỗi đau khổ của cõi đời đâu!
- Em lại mở cửa hộ anh rồi giọt cà phê của anh!
- Như là giọt cà phê được anh yêu quý. Thế thì giọt cà phê em có vị thế nào?
- Anh biết hôm nay mình bị truy thế này thì chẳng mời em đi uống cà phê đâu!
Em dịu dàng nhấc chiếc phin, dỡ nắp để trên bàn rồi đặt phin lên. Em chỉ cho hai muỗng đường bé, khuấy đều và nói: “Em cũng là hai muỗng đường nữa, anh đừng có quên! Em mời anh thưởng thức!”
- Anh đừng để những hình thức huyển hóa mê hoặc che lấp!
- Tôi hỏi ngắt lời nàng. Làm sao ta có thể bắt cuộc đời hiển lộ rõ cái có không trong nỗi đau tình người?!
- Em không còn tin, không còn muốn nghe lời đường mật dối trá của ngu si. Si thành cố chấp; ngu thành tham bạo độc tài; ngu si thành tham nhũng, ác tâm; si bất cứ một điều gì cũng đồng với khổ!
Em thương yêu! Anh biết em từ muôn hình đau của cõi đời mà em, anh, hay bất cứ ai, hay bất cứ muôn loài hữu tình, vô tình đồng có mặt trong giòng sống đang gánh khổ nghiệp, đang chịu những thương tổn của chính mình qua mỗi hành vi ác tâm có tình ý hay vô tình.
– Anh yêu em vì muốn được chia sẽ cùng em tất cả những hương vị sắc màu của cuộc đời dẫu đó là hạnh phúc hay khổ đau trên bước đường nhận diện ra anh và em! Anh yêu Em, vì Em cũng là Anh, chúng ta đồng phận là giọt nước trong trắng khiết trinh. Giọt nước trong trắng thì luôn trắng trong dù ở bất kỳ hình thể, tướng sắc, mật hương… đang dự phần sinh diệt trên cõi đời.
…..
- Anh biết giọt nước nào đầu tiên rơi xuống cuộc tình đôi ta?
- Anh không thể trả lời được. Em cười lặng lẽ hỏi tiếp:
- Có phải cỏ đá sinh anh ra không?
- Thế thì em hay anh là giọt nước đầu tiên nhân duyên của tình yêu?
- Anh trả lời đi, giọt nước đầu tiên nào rơi xuống chiếc cốc cà phê sẽ là câu trả lời.
- Anh sẽ ngược trình tự việc giọt nước trước sau, sau trước, để tiến hành pha một cốc cà phê mà trả lời em. Có phải em muốn mở cánh cửa của vũ trụ không?
Nước sôi từ chiếc bình thủy; nước sạch từ chiếc ấm nấu nước; nước sạch từ nhà máy cung cấp nước; nước từ hồ chứa của nhà máy; nước trong thiên nhiên….,
- Ồ! Giọt nước tùy duyên, làm sao ta có thể truy nguyên ra giọt nước đầu tiên!? Vì em và anh…
- Cùng một thể sống có và không. Em nối lời ngập ngừng của tôi rồi hỏi tiếp :
- Em có phải là giọt cà phê của anh không?
- Chúng ta, thể sống có không! Hiện sống không có!…
- Anh không được phép chối bỏ sự sinh của muôn nỗi đau khổ của cõi đời đâu!
- Em lại mở cửa hộ anh rồi giọt cà phê của anh!
- Như là giọt cà phê được anh yêu quý. Thế thì giọt cà phê em có vị thế nào?
- Anh biết hôm nay mình bị truy thế này thì chẳng mời em đi uống cà phê đâu!
Em dịu dàng nhấc chiếc phin, dỡ nắp để trên bàn rồi đặt phin lên. Em chỉ cho hai muỗng đường bé, khuấy đều và nói: “Em cũng là hai muỗng đường nữa, anh đừng có quên! Em mời anh thưởng thức!”
- Anh đừng để những hình thức huyển hóa mê hoặc che lấp!
- Tôi hỏi ngắt lời nàng. Làm sao ta có thể bắt cuộc đời hiển lộ rõ cái có không trong nỗi đau tình người?!
- Em không còn tin, không còn muốn nghe lời đường mật dối trá của ngu si. Si thành cố chấp; ngu thành tham bạo độc tài; ngu si thành tham nhũng, ác tâm; si bất cứ một điều gì cũng đồng với khổ!
Em thương yêu! Anh biết em từ muôn hình đau của cõi đời mà em, anh, hay bất cứ ai, hay bất cứ muôn loài hữu tình, vô tình đồng có mặt trong giòng sống đang gánh khổ nghiệp, đang chịu những thương tổn của chính mình qua mỗi hành vi ác tâm có tình ý hay vô tình.
– Anh yêu em vì muốn được chia sẽ cùng em tất cả những hương vị sắc màu của cuộc đời dẫu đó là hạnh phúc hay khổ đau trên bước đường nhận diện ra anh và em! Anh yêu Em, vì Em cũng là Anh, chúng ta đồng phận là giọt nước trong trắng khiết trinh. Giọt nước trong trắng thì luôn trắng trong dù ở bất kỳ hình thể, tướng sắc, mật hương… đang dự phần sinh diệt trên cõi đời.
2.
Tâm hồn Người tỏa diệu ánh sáng khi cánh cửa cung trời yêu thương mở
ra. Người cùng người và muôn loài sống thân thiện bên nhau, lắng gạn
muôn nỗi vui buồn, chia gánh trắc trở gian nan. Được thấy, được nghe,
cảm thông đau xót vì nhau trong nghĩa đời đồng phận; ân cần chuyển hóa
độ nhau bằng tấm chân tình bình đẳng… Từ chốn bùn tanh hôi của định
kiến, của tham bạo, chấp trước, uế trược… Em thoát sinh từ trái tim yêu
thương trong biển khổ, giọt nước trong trắng khiết trinh ngọc lệ gộị rửa
muôn ác nghiệp, hiển lộ tánh chân thật của đời ta.
Muôn tình muôn vật đều có Em trong cõi đời. Anh và Em cùng có nhau trong thân xác và cả tâm hồn
Muôn tình muôn vật đều có Em trong cõi đời. Anh và Em cùng có nhau trong thân xác và cả tâm hồn
Bước chân trên đường về em thầm lặng bên anh. Là mưa rơi,
em mát lạnh trên mặt anh và em buốt giá trinh khiết tấm lòng anh. Ánh
đèn trên giòng sông đêm dần tắt. Hạnh phúc đang có mặt sau những ô cửa,
dẫu là bé nhỏ, nó luôn có sự đồng cảm. Có ai không mong muốn mình và
những người mình yêu thương đồng được hưởng hạnh phúc bình dị từ cuộc
sống đâu.
Những bé thơ ơi hãy ngủ ngoan !
Những bé thơ ơi hãy ngủ ngoan !
NK