Hiển thị các bài đăng có nhãn Hoa cẩm tú cầu. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Hoa cẩm tú cầu. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 14 tháng 3, 2023

Nhạc - Thơ - Văn Hoa cẩm tú cầu

 

Lung linh hoa sắc thắm,
Tú cầu xinh như mơ...
Tình chàng không  trọn vẹn,
Giờ đi vào cõi thơ !!
NM

Goodbye

Rascal Flatts - Bless The Broken Road


Sự tích hoa cẩm tú cầu

Từ thuở sơ khai, khi con người dựa vào hoạt động săn bắn và hái lượm để tồn tại thì việc chiếm hữu lãnh thổ là điều thiết yếu để đánh giá quyền lực của mỗi nhóm người riêng lẻ.

Thời kì hỗn loạn nhất trong lịch sử bắt đầu từ đó, đánh dấu sự ra đời của mười ba bộ tộc với những cuộc chiến tranh triền miên hàng trăm năm đến nỗi không ai còn nhớ nguyên nhân chiến tranh là gì nữa.

Những cuộc chiến đẫm máu cứ thế kéo dài. Trước tình hình đó mười ba vị tộc trưởng đã tổ chức một cuộc họp nhằm đưa ra phương pháp giản hòa. Thế nhưng, buổi họp thất bạị vì sự bất đồng, một cuộc chiến lớn nhất chưa từng có giữa mười ba bộ tộc đã nổ ra. Như một lời nguyền, trong cuộc chiến đó không một người đàn ông nào sống sót. Những người mẹ, người vợ, những đứa con nhỏ sống trong cảnh lầm than.

May mắn thay, trong cảnh đó đã xuất hiện một vị nữ thần đầy quyền lực, đứng ra hoà giải mười ba bộ tộc, tập hợp học thành một bộ tộc duy nhất và dạy họ điều hay lẽ phải. Từ đó chiến tranh chấm dứt, hòa bình được duy trì, cuộc sống tốt đẹp, mùa màng thuận lợi, lễ hội diễn ra hàng năm trong tiếng cười và những điệu múa. Đến mùa thứ sáu, vị nữ thần đứng trước bộ tộc và thông báo
-Hỡi những đứa con của đất Mẹ! Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, đã đến lúc ta phải ra đi.
Trong ánh lửa đêm, tiếng xì xầm lo lắng vang lên. Nữ thần giơ cao cây trượng của mình ra hiệu mọi người im lặng.

-Trước khi đi, ta sẽ trao lại quyền năng của mình cho một trong số các ngươi. Người này sẽ là nhà tiên tri thay ta dẫn dắt bộ tộc. Tất cả các cô gái tròn mười sáu tuổi trinh nguyên hãy bước đến phía trước.

Bảy cô gái bước lên trên đống lửa lớn. Nữ thần nhắm mắt lại rồi giơ cao cây trượng, bà lâm râm đọc câu thần chú. Ánh sáng trắng chói lòa thay thế màn đêm đen, vị nữ thần biến mất, cây trượng của bà lơ lửng trên không trung phát ra những ánh hào quang rực rỡ, nó chậm rãi bay đến cô gái thứ tư và nằm trong lòng bàn tay cô. Cơ thể cô gái bắt đầu thay đổi, cô trở nên xinh đẹp như một nàng tiên, một bộ đồ trắng mỏng manh thay thế cho y phục của bộ lạc tượng trưng cho sự thuần khiết. Tất cả mọi người trong bộ tộc quỳ trước nhà tiên tri mới của mình, họ hô hào và kính nể cô. Sau lễ hội, nhà tiên tri mới được đưa đến đền thờ dành cho mình. Giờ đây, cô được mọi người tôn sùng như một vị thánh nhưng cái giá phải trả là cô sẽ phải ở đền thờ suốt sáu năm tại vị cũng như không bao giờ được lập gia đình sau đó.

Tục lệ cứ mỗi sáu mùa mưa nắng sẽ chọn một nhà tiên tri bắt đầu từ đây. Họ sống trong nghi thức lễ giáo để rồi bị ám ảnh bởi nỗi cô đơn, một số khác lại xem đó là niềm kiêu hãnh và vinh dự lớn lao trong cuộc đời.

hoa-cam-tu-cau-hong

Thời gian trôi qua trong yên bình, cho đến nhà tiên tri lần thứ 127. Các bộ tộc lớn nhỏ khắp nơi đổ về dự lễ như thường lệ. Năm đó, có 36 cô gái tuổi mười sáu được chọn cho buổi tiếp nhận.

Trong đó có Li-a, cô gái có nét đẹp trong sáng của nắng, đôi mắt long lanh như những giọt mưa đầu mùa. Bao chàng trai mơ ước được làm chồng cô, nhưng cô không để mắt đến một ai ngoại trừ Erike, người hàng xóm lớn lên cùng cô. Lễ kết duyên hai người đã được định sẵn, nhưng buổi tuyển chọn nhà tiên tri đã phá vỡ tất cả. Cha mẹ Li-a hủy lễ và khuyên con gái mình tham gia vào buổi chọn nhà tiên tri, vì đó là niềm tự hào của gia đình, vả lại chưa chắc cô sẽ được chọn, nếu không được, đám cưới sẽ diễn ra sau khi kết thúc lễ hội. Dù vậy, đêm đó Li-a vẫn khóc đến cạn nước mắt.

Nhà tiên tri đương nhiệm xuất hiện sau các nghi lễ trịnh trọng. Bà gọi các cô gái lên trên đài xếp thành vòng tròn xung quanh mình rồi làm phép. Li-a thầm cầu nguyện người được chọn không phải là cô, đó không phải con đường cô muốn, cô chỉ cần được bên cạnh người cô yêu mà thôi.
-Erike! – Li-a thầm thì.

Bên dưới đám đông, Erike còn lo lắng hơn cả cô. Cả ngày anh cầu xin tất cả các vị thần mà anh biết rằng anh sẽ đánh đổi tất cả chỉ để Li-a không thành nhà tiên tri. Li-a đã là linh hồn của anh.

Nhưng định mệnh vẫn là định mệnh. Li-a đã được chọn là nhà tiên tri mới, mọi người đưa cô đến đền thờ, cô ở lại đó và không được phép gặp bất kì ai ngoại trừ tộc trưởng khi có việc cần đến nhà tiên tri.

Erike đau đớn bỏ đi khỏi bộ tộc và không còn ai nhìn thấy anh nữa. Mang trong mình trọng trách là một là tiên tri nhưng Li-a chưa bao giờ nguôi mong mỏi gặp lại người yêu, mỗi ngày cô đều cầu nguyện cho Erike được bình an sống trong hạnh phúc.

Không chấp nhận được sự thật, sau ba năm sống trong đau khổ trong rừng sâu Erike đã trở về làng. Để gặp người con gái thân yêu, anh âm thầm đột nhập vào đền thờ. Tưởng chừng như Li-a đã quên, nhưng cô nhận ra ngay người con trai hằng đêm cô nhớ nhung. Im lặng nhìn nhau trong xót xa và nước mắt.

Erike nói rằng cả hai nên bỏ trốn đến nơi mà không ai tìm ra họ. Li-a sợ hãi, vì nghĩ đến trách nhiệm và sự quan trọng của nhà tiên trig. Nhưng phần nào trong cô lại muốn được ở bên Erike. Từ ngày cô được chọn để trở thành nhà tiên tri thì cuộc sống không còn là của riêng cô nữa rồi.

Lính gác đền thờ phát hiện người lạ trong đền thờ,liền chạy đến bắt Erike. Erike liền nắm tay kéo Li-a chạy vào rừng sâu. Họ chạy, chạy mãi suốt nhiều ngày vượt qua sông núi. Dù là nhà tiên tri với những pháp thuật khôn lường nhưng Li-a vẫn chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm, sau nhiều ngày rượt đuổi cô như kiệt sức rồi quỵ xuống trên một cánh đồng cỏ trải dài ngút ngàn. Phía sau là tiếng hò hét của bộ tộc kéo đến, cô biết rằng nếu bị bắt chắc chắn Erike sẽ bị xử tử vì đây một trọng tội.

-Erike! Em không thể đi tiếp được nữa rồi. Anh chạy đi! Họ sẽ giết anh mất.
-Không! Anh sẽ không bỏ em lại đâu, anh đã mất em một lần rồi. Erike đỡ cô dậy. Anh sẽ cõng em!

-Đừng khờ thế! Anh phải sống…

VỤT! VỤT! VỤT! Tiếng cung tên lướt đi trong gió, hàng loạt mũi tên lao qua cánh đồng tìm hồng tâm. Một trong số chúng bay thẳng đến con tim của Erike.

Hự! – Máu tuôn ra nhưng không phải của Erike. Li-a đã thay anh nhận mũi tên kia, Erike đỡ lấy cô trong đau đớn. Thời gian với họ như ngưng lại, không còn gì là quan trọng nữa, điều quan trọng nhất đang trên tay Erike nhưng anh lại sắp lìa xa điều đó mãi mãi.

-Anh chạy đi. Em là nhà tiên tri, họ sẽ không giết em đâu! Li-a nói trong khó nhọc.
-Không! Không! Không! Erike hét lên trong nước mắt. Anh sẽ không đi đâu cả. Nếu chết, anh sẽ chết bên em.

Bỗng nhiên Li-a nghĩ đến định mệnh này, tại sao cô lại được chọn làm nhà tiên tri? Và cô nhớ đến câu thần chú cổ xưa, cô không muốn nhìn thấy người mình yêu chết. Cô biết rằng với tình yêu anh dành cho cô anh sẽ không bỏ cô lại nơi đây. Hy sinh là thứ duy nhất cô có thể làm cho anh bây giờ

-Erike! Em yêu anh, dù có ở nơi nào trong cõi đời này, em vẫn yêu anh! Cô khẽ nói vào tai ngưòi cô yêu rồi đẩy anh ra xa.

Mũi tên đâm quá sâu vào ngực cô, nó cướp đi nguồn sức lực cuối cùng. Li-a cố gượng dậy, cô chống cây trượng xuống đất rồi giơ cao hai tay lên trời. Toàn bộ cánh đồng bỗng nhiên hóa thành một rừng cây cao gần hai mét ngăn những kẻ đuổi theo. Từ các bụi cây bỗng dưng hàng triệu bông hoa đua nở, chúng có hình cầu được tạo thành bởi các nhánh hoa nhỏ khác. Màu trắng của hoa ngập tràn trên cánh đồng. Một cảnh tượng đẹp kì lạ nhưng hình bóng Li-a dần phai nhạt rồi biến mất trước mắt Erike.

-Li-a!!!!!!!!! Anh với tay và kêu gào tên người con gái mình yêu.

Xung quanh anh giờ đây chỉ có loài hoa lạ kia cũng chính là người con gái đã chết vì anh. Tự dằn vặt và trách bản thân, Erike không rời đi nửa bước, anh ở lại nơi đây bảo vệ cô, loài hoa màu trắng tinh khiết như tình yêu cô dành cho anh. Ngày tháng trôi qua, Erike chết vì đói và khát. Anh gục xuống bên những đóa hoa.

Máu và thịt Erike hòa vào đất nơi những bông hoa mọc lên, tạo nên những màu sắc khác cho những bông hoa màu trắng tượng trưng cho tình yêu của họ: Vẫn giữ màu trắng trinh nguyên, màu đỏ mãnh liệt, màu xanh hy vọng, màu tím thuỷ chung,…

41130685

Từ đó, người ta đặt tên cho loài hoa này là Cẩm Tú Cầu. Truyền thuyết này được lưu truyền qua những người yêu nhau cho đến ngày nay. Ban đầu câu chuyện được truyền miệng rộng rãi rồi sau đó không còn được nhắc đến nữa vì nhiều lí do mà nguyên nhân chính nhiều ngưòi tin rằng câu chuyện mang một lời nguyền ly tan.

Sưu tầm

“Những bông tú cầu đi lạc” là một mẩu truyện ngắn về Chàng trai buổi sớm luôn đem những bông hoa cẩm tú cầu đặt nhầm vào hòm thư của cô gái nhà bên. Và từ đó một câu chuyện tình yêu được bắt đầu.      

                                  Cánh hoa lưu lạc

Tú cầu dường như đến bên em,
Những đoá hoa xinh n dưới thềm...
Dạt dào gió thổi hương thơm ngát,
Sao chẳng gần nhau trao chút duyên ?

Chàng trai buổi sớm sáng tinh mơ,
Chẳng biết, chẳng trông, chđón chờ...
Cánh hoa lưu lạc dù thân thiết,
Cẩm tú cầu xưa cứ ước mơ !

Người đã vì ta dâng tặng hoa,
Sắc hoa biến đổi khác tình ta...?
Không gian lắng đọng màu hoa cũ,
Cánh hoa lưu lạc tr về nhà !!
NM


Những bông tú cầu đi lạc

Cậu luôn đến vào những buổi sáng sớm, khá đều đặn, khi sương còn ướt trên những đám cỏ và những tia nắng mong manh ngái ngủ rải rác trên lá. Lúc đến cũng như lúc đi, cậu lặng lẽ và im ắng như sợ bất kì tiếng động nào cũng sẽ làm ai đó thức giấc và phát hiện ra hành động của mình. Cậu đặt vào hòm thư trước cửa nhà hàng xóm của tôi một bông hoa tú cầu. Cành hoa được cắm vào khe bỏ thư, còn bông hoa xinh xắn thì thò đầu ra ngoài rung rinh nhẹ nhàng trước gió, đón nắng.

Tôi luôn thích dậy sớm vì đó luôn là khoảnh khắc tuyệt diệu nhất của cả một ngày. Không khí trong lành, mát mẻ, tinh khiết giống khoảnh khắc khi một cơn mưa vừa tạnh. Và trong một buổi sớm như thé, tôi đã nhìn thấy cậu cùng cành hoa tú cầu. Để rồi sau đó nhận ra gần như hôm nào cậu cũng đến. Vì thế, tôi gọi cậu là Chàng trai Buổi sớm.

Hôm nay cậu đến cùng với một cành hoa tú cầu màu trắng xanh. Chờ cho đến khi dáng cậu mất hút sau khi rẽ qua một phố khác, tôi mới rời khỏi nhà mình để đến hòm thư mang bông hoa đó về. Dĩ nhiên tôi biết nó không phải dành tặng tôi (nó được đặt ở nhà hàng xóm cơ mà). Cũng không phải vì tôi tham lam mà “chôm chỉa” hay ganh ghét vì cô gái nhà bên mà phá đám. Ngôi nhà đó chẳng có cô gái nào cả. Chính xác thì ngôi nhà đó đã lâu rồi chẳng có ai cả. Nghe đâu chủ nhân cũ đã ra nước ngoài, giao lại nhà này cho họ hàng trông coi, vài ba tháng mới có người qua dọn dẹp một lần

Những ngày đầu, tôi cứ lặng lẽ quan sát, mong cậu sẽ nhận ra không có ai ở đó và bỏ đi. Nhưng vì cậu chỉ đến vào những buổi sáng sớm nên không phát hiện ra. Và có lẽ cậu cũng có rất nhiều sự kiên nhẫn. Vì nếu thấy bông hoa hôm qua vẫn còn đó, cậu chỉ cầm nó đi và thay bằng một bông hoa mới. Có những hôm lũ trẻ con lấy bông hoa nghịch, chơi bán hàng. Hôm sau quay lại thấy hòm thư rỗng tưởng có người nhận rồi thì cậu mỉm cười. Nụ cười tươi hiền lành đầy ám ảnh. Từ lúc đó, tôi đã thay cô gái không biết mặt kia nhận những bông hoa tú cầu.

Tôi đã biện minh rằng vì mình thích loài hoa ấy nhất nên không muốn lũ trẻ con vặt nhỏ từng cánh một, hay không muốn nhìn cảnh nó úa tàn dưới ánh nắng ban trưa. Tôi lờ đi cảm giác đồng cảm dành cho Chàng trai Buổi sớm vì câu chuyện mình tự tưởng tượng ra. Tôi nghĩ, có lẽ cậu ta đã thích cô gái nhà bên; nhưng không biết cô gái đã dọn đi rồi, vậy nên cứ làm mãi một việc vô ích. Những tín hiệu cứ tha thiết gửi đi mà không bao giờ đến được nơi cần đến. Việc đó mới buồn làm sao. Tôi cũng không muốn nụ cười nắng sớm kia biến mất.

Truyện ngắn về hoa: Những bông tú cầu đi lạc

Truyện ngắn về hoa cẩm tú cầu

Những bông hoa tú cầu mà Chàng trai Buổi sớm mang đến luôn có hai màu: một là trắng xanh, hai là hồng nhạt. Thế mà đột ngột, hôm nay, cậu mang đến một bông hoa tú cầu màu đỏ. Không nén nổi tò mò, tôi viết cho cậu một dòng ngắn ngủn trên một tờ giấy nhỏ; bỏ vào một phong thư và dán vào đáy hòm thư để tránh người khác lấy được. Đoạn tôi viết một dòng siêu nhỏ “Dưới đáy hòm thư có thư” trên một mảnh giấy gấp sao và dán dưới khe thư; cẩn thận để đảm bảo cậu ta đặt hoa vào sẽ phải nhìn thấy mà những người khác có nhìn ngang cũng không thèm để tâm.

“Cậu tìm đâu ra những bông hoa tú cầu màu đỏ thế?”.

“Tớ tự trồng đấy. Cũng đơn giản lắm. Tớ tìm hiểu thì biết độ pH trong đất sẽ quyết định màu của hoa tú cầu. Tớ làm theo như người ta hướng dẫn, đóng đinh xung quanh gốc hoa thì có được hoa tú cầu màu xanh. Tớ bón nhiều phân bón có hàm lượng phosphate lớn hoặc vôi bột quanh gốc thì được hoa có màu đỏ”.

Truyện ngắn về hoa: Những bông tú cầu đi lạc

Hoa cẩm tú cầu đỏ

Từ đó, bên cạnh những bông hoa tú cầu, tôi còn nhận được những dòng chữ dán dưới đáy hòm thư. Chúng tôi trao đổi thư cho nhau, một cách chậm chạp như một con rùa. Vì trung bình phải mất hai ngày chúng tôi mới đọc được người kia viết cái gì. Ví dụ, sáng hôm nay tôi dán thư thì sáng ngày mai Chàng trai Buổi sớm mới lấy thư đọc; và sáng ngày mốt tôi mới nhận được hồi âm. Nhưng chẳng ai hỏi địa chỉ email, vì có lẽ, cảm giác chờ đợi cũng rất thú vị.

Từ những dòng chữ cậu viết, tôi cũng hình dung được đại khái về Chàng trai Buổi sớm. Ngoài vài điều đã góp nhặt từ trước: tính kiên nhẫn vì vẫn đều đặn mang hoa đến, và hơi nhút nhát vì chỉ dám tặng hoa mà thôi. Cậu thích những buổi tối leo lên sân thượng nhà cậu để ngắm các vì sao. Hiện cậu đang ôn thi chờ sang năm thi Đại học lại, giống tôi. Vì hôm thi Toán cậu bị sốt nhẹ nên làm bài không tốt lắm. Và để mình không quá rảnh rỗi nên cậu đến phụ việc ở một cửa hàng hoa tươi của người chị họ.

“Tên của cửa hàng là tên của một nữ thần trong thần thoại Hy Lạp. Cửa hàng cũng nhỏ thôi. Chị mình thích cắm hoa trong những xô nhôm, vì chị ấy bị ám ảnh bởi chi tiết đó trong một cuốn sách chị ấy đã từng đọc”.

Truyện ngắn về hoa: Những bông tú cầu đi lạc

Truyện ngắn hoa cẩm tú cầu

Vào những lần dạo quanh phố xá bằng xe đạp, tôi luôn vô thức nhìn tên các cửa hàng hoa tươi để xem thử có nhìn thấy cái tên nào quen thuộc đến mức nhìn thấy sẽ có cảm giác ngờ ngợ. Nữ thần Athena thông thái? Aphrodite xinh đẹp? Artemis lạnh lùng? Nhưng tôi vẫn chưa tìm thấy cửa hàng nào mang lại cảm giác ngờ ngợ như mong muốn.

Chàng trai Buổi sớm miêu tả công việc của mình khá đơn giản. Cậu sẽ bê những chậu cảnh ra hứng nắng và rồi bê vào khi trời tối. Sắp xếp các bó hoa, tính tiền. Riêng công việc gói hoa thì cậu chịu, vì tay chân rất vụng về.

“Việc mà tớ khoái nhất là vào cuối ngày có thể mang những bông hoa đã nở về nhà, nhất là hoa hồng. Người mua chỉ chọn những bông hoa còn là nụ hoặc chỉ mới hé vài cánh chứ chẳng ai chọn những bông đã nở hết cả. Thường thì chúng sẽ chỉ có một lựa chọn là vào thùng rác. Tớ thấy tiếc, vì dù sao thì chúng cũng rất đẹp, nên xin mang về. Thế là gần như hôm nào mẹ tớ cũng có hoa để tha hồ trang trí mọi nơi trong nhà mà chẳng tốn xu nào cả”.

“Những bông hoa tú cầu cậu hay mang đến đây là cậu trồng hết à?”.

“Có những bông trồng. Có những bông mua. Vì hoa trồng thì không nở kịp để ngày nào cũng mang đến. Haha”. Lúc đọc đến đấy tôi bật cười.

Tôi thường chỉ hỏi, không trả lời các câu hỏi mang tính cá nhân vì sợ cậu biết mình là một kẻ mạo danh.

Tôi định hỏi tại sao cậu biết tôi thích hoa tú cầu nhất, rồi nhớ ra mình chỉ là kẻ mạo danh. Cậu tặng cho cô gái nhà kế bên, không phải tôi. Đôi lúc lơ đễnh, tôi lại quên béng điều đó. Mà dạo gần đây tôi lơ đễnh khá nhiều nên không thể tự nhắc mình chỉ là một hòm thư lạc nhận những bông hoa tú cầu đi lạc. Không có gì hơn nữa.

****

Truyện ngắn Hoa cẩm tú cầu

Rất nhiều lần tôi đã viết những dòng “tự thú” cho cậu; kể hết tất cả mọi thứ, kể cả lý do vì sao tôi làm vậy. Nhưng hầu như chẳng lần nào dán dưới đáy hòm thư. Tôi chỉ vo tròn nó lại rồi ném vào thùng rác.

Trong lá thư thứ nhất, tôi kể về câu chuyện của mình, về chính tôi. Người đã từng thiết tha gửi đi những tín hiệu đến một người khác. Rồi mỗi ngày lại càng cảm thấy nỗi thất vọng xếp chồng lên nhau, ngày một nhiều thêm vì dường như người đó không hề nhận được. Hoặc tệ hơn, nhận được nhưng vờ như không biết. Đầu năm học mười hai, Phong đi du học. Những tháng đầu, hai đứa vẫn giữ liên lạc đều đặn. Nhưng yêu xa như một lời nguyền mạnh mẽ hiếm người thoát được; tôi và cậu ấy cứ ngày một nhạt dần. Như cốc nước mía đầy những viên đá lạnh tan ra giữa trưa nắng mùa hè.

Những email gửi đi từ Phong, từ tôi đến đối phương cứ vơi dần rồi thôi hẳn. Sau đó, tôi thấy cậu ấy thay đổi ảnh đại diện của mình chụp chung với cô bạn khác. Tôi lặng lẽ bấm nút Like. Không ai nói một lời nhưng ai cũng hiểu. Tôi không sốc, vì đã đoán trước được, nhưng vẫn buồn bã như thường. Dù sau đó, tôi cũng quên Phong đi, quên hẳn nhưng kí ức vẫn để lại một vết sẹo mờ. Đó là lý do tôi cảm thấy đồng cảm cho Chàng trai Buổi sớm khi thấy cậu cứ đều đặn mang hoa đến.

Trong lá thư thứ hai, tôi viết, có lẽ hơn cả sự đồng cảm, tôi tìm thấy niềm vui từ cậu, khi đọc những dòng chữ mới, những câu chuyện mới, khi nhận những bông hoa xinh xắn và cắm nó vào cốc thủy tinh. Tôi muốn giữ lại cảm giác chờ đợi để đến sáng ngày mới nhận những cành hoa; cả nỗi buồn khi nghĩ mình chỉ là một hòm thư lạc, chỉ nhận những cành hoa đi lạc. Dẫu niềm vui và nỗi buồn nhỏ như những viên kẹo, dù chúng ngọt hay đắng, tôi đều muốn giữ lại. Tất cả.

Lá thư thứ ba, tôi viết mình cảm thấy ray rứt khi đã gieo cho cậu hy vọng. Nhưng đó là những hạt mầm đã chết không bao giờ có thể nảy mầm và đâm chồi, ra hoa, kết quả. Nó chỉ có thể nằm im mãi mãi dưới lớp đất nâu mặc cho người khác ra sức chăm sóc. Vì thế, tôi xin lỗi cậu rất nhiều.

Nhưng tôi luôn cho những lá thư ấy vào thùng rác. Vì tôi không muốn mất Chàng trai Buổi sớm. Khi biết được sự thật, chắc chắn chiếc xe đạp màu xanh dương của cậu sẽ không xuất hiện trên con phố này nữa.

****

Một buổi chiều, tôi thấy ngôi nhà kế bên đã có người đến xem và nghe loáng thoáng vài ngày nữa họ sẽ dọn đến. Có lẽ đó là điềm báo để tôi dừng tất cả những chuyện này lại, dù bản thân muốn hay không.

Tối đó, bên cửa sổ, dưới những vì sao lấp lánh, tôi viết lá thư dài nhất mà mình từng viết. Tôi kể tất cả, ngoại trừ chuyện riêng của mình trong lá thư thứ nhất. Sáng mai, tôi dán nó ở vị trí cũ. Sáng hôm sau nữa, cậu không quay trở lại. Tôi đã đoán được như thế, nhưng vẫn buồn.

Dù Chàng trai Buổi sớm không đến nữa, nhưng tôi vẫn giữ thói quen dậy sớm. Vì thế, khoảng một tuần sau, tôi ngạc nhiên vô cùng khi thấy cậu quay lại và đặt vào hòm thư nhà tôi một lá thư. Phải, hòm-thư-nhà-tôi-không-phải-nhà-hàng-xóm.

“Tớ không giận cậu nữa. Lúc trước thì có, một chút, bây giờ thì hết. Kể ra thì tớ không biết gì về người tớ định tặng hoa cả, ngoài việc người đó thích những bông hoa tú cầu. Tớ cũng chẳng biết gì về cậu, vậy nên có lẽ việc gửi đi những bông hoa đến ai có lẽ cũng chẳng khác nhau lắm.

Người mà tớ định tặng, tớ nghĩ, là mối tình đầu của mình. Mối tình đầu mà ai ai cũng có, ai ai cũng từng trải qua ấy. Cô bạn đó phụ trách chương trình phát thanh của trường mỗi giờ giải lao. Tớ rất thích nhạc bạn ấy chọn để phát vì đó cũng là những bản nhạc mà tớ thích. Có một lần, bạn ấy hát chay bài Goodbye của Celine Dion theo yêu cầu của một bạn trong trường có mẹ bị ung thư mặc dù chương trình trước giờ chỉ phát nhạc có sẵn. Đoạn cuối, có lẽ bạn ấy đã khóc một chút vì tớ nghe thấy giọng bị nghẽn lại.

Sau vụ đó, nghe đâu bạn ấy bị phạt. Giọng bạn ấy tuyệt lắm. Từ đó tớ mới tìm hiểu xem cô bạn Phát thanh viên Mười lăm phút mỗi ngày ấy là ai, quan sát bạn ấy, và có lẽ là nhiều cảm xúc hơn thế nữa. Nhưng bạn ấy đã có người khác bên cạnh, nên tớ chỉ đứng ngoài vậy thôi. Một lần duy nhất, tớ tặng bạn ấy bài Bless on the broken road cho chính bạn ấy, trong chương trình Mười lăm phút của bạn ấy, giấu tên, vì người bạn kia đã đi du học. Nhưng chỉ thế thôi. Rồi tốt nghiệp. Sau đó, tớ nghe phong phanh họ đã chia tay. Tớ lại nghĩ, có lẽ mình nên thử đứng trước mặt bạn ấy xem sao. Nhưng rồi chuyện nhầm lẫn đã xảy ra, như cậu đã biết.

Có lẽ việc này xảy đến là để khuyên tớ nên dừng lại”.

Tôi đọc lại lá thư vài lần nữa để chắc chắn nó đang nói về… mình. Chi tiết để tôi chắc chắn điều đó là bài hát Goodbye của chương trình Mười lăm phút. Tôi đã liều mạng hát nó vì file nhạc bị hỏng; mặc kệ sau đó bị phạt quét dọn văn phòng Đoàn một tuần vì thầy bảo tôi có hơi hướng muốn “nổi loạn”; và lũ bạn thì trêu chọc vui vui giọng lu bể mà hát với hò. Vì tôi có cảm giác thôi thúc mạnh mẽ rằng khi đó có người cần nghe bài hát đó.

“Đó chính là tớ”. Tôi dán lá thư siêu ngắn đó dưới đáy hòm thư nhưng Chàng trai Buổi sớm đã chẳng quay lại nữa. Sau ba ngày, tôi quyết định sẽ không ngồi đợi, tôi sẽ tự đi tìm cậu.

Truyện ngắn về hoa: Những bông tú cầu đi lạc

Truyện ngắn Hoa cẩm tú cầu

Những ngày sau đó, tôi đạp xe lang thang khắp các phố để tìm một cửa hàng hoa có cái tên của một Nữ thần. Và rồi tôi đã tìm thấy. Flora – Nữ thần làm mặt đất nở hoa của thần thoại Hy Lạp, xinh xắn bên góc một ngã tư. Tôi đẩy cửa, cảm thấy ngón tay mình hơi run, và gặp những xô nhôm cắm đầy hoa. Chàng trai Buổi sớm đang cắm cúi chỉnh sửa những bó hoa cẩm chướng đỏ ở cuối cửa hàng.

– Quý khách muốn mua gì?

Cậu quay lại, và có vẻ ngạc nhiên khi thấy vị khách là tôi. Cậu không biết người nhận những bông hoa tú cầu là ai, nhưng chắc chắn cậu biết tôi, cô phát thanh viên Mười lăm phút học cùng trường cấp ba với cậu. Tôi mỉm cười, cố gắng điềm tĩnh như một quý cô của thế kỉ 18.

– Một bông hoa tú cầu đỏ, đó là thứ tớ muốn mua. Giao hàng tận nhà nhé.

Tôi ghi nhanh địa chỉ nhà vào mảnh giấy nhỏ đặt trước quầy, đẩy về phía cậu.

– Và lần này cậu sẽ không nhầm địa chỉ của tớ nữa chứ? Mà tớ có chút tò mò, ai đã cho cậu sai địa chỉ nhà tớ thế?

Mắt cậu mở to đầy ngạc nhiên. Còn tôi không ngăn được mình nở nụ cười.

Tôi không thể miêu tả cho bạn rõ ràng cảm xúc của mình lúc này, khi biết mình không phải là một hòm thư lạc, và những bông hoa tú cầu cũng chưa bao giờ đi lạc. Nó gần giống như cảm giác của một mầm cây vừa tách vỏ và trồi lên khỏi mặt đất; nhận ra mình được tưới tắm dưới ánh mặt trời rực rỡ. Và mọi thứ xung quanh nó tốt đẹp đến mức hứa hẹn hạt mầm sẽ nở hoa.

FUYU

Cẩm tú cầu và gió,
Gió thổi lung lay những đoá hoa...
Tú cầu sắc đẹp huơng bay xa,
Tử Dương theo gió rồi đi mãi,
Mang chút hồn hoa, với lệ nhoà !
Mỗi sắc màu hoa mỗi nhớ nhung,
Cho dù xa cách mãi muôn trùng...
Sắc màu hoa ấy luôn thầm nhắc,
Tôi sẽ quay về...đâu cách xa ?!
NM

Chuyện về hoa cẩm tú cầu trong gió

Lúc còn đi học, tôi từng được đọc câu chuyện về những bông cẩm tú cầu đi lạc trên một tờ báo của Hoa Học Trò, lúc đó tôi chỉ bị ấn tượng bởi một mạch truyện đầy cảm xúc và thứ tình cảm ngây thơ nhưng đẹp đẽ của những cô cậu học trò, đan xen vào đó là ngôn ngữ miêu tả tuyệt vời về bông cẩm tú cầu rực rỡ rồi trở nên thích hoa cẩm tú cầu

Nhưng ngay lúc này, viết những điều về cẩm tú cầu, tôi cảm thấy tim mình như lại bị ai đó bóp nghẹt, chặt đến nỗi tưởng như từng tấc cảm xúc của tôi chỉ trực vỡ òa.

Cẩm tú cầu – Tử Dương! cái tên mà Tử Quyên tôi mãi mãi trong cuộc đời này, chẳng bao giờ quên được .

Nếu có lần được đặt chân đến Đà Lạt, bạn chắc chẳng bao giờ quên được cảm giác ngỡ ngàng trước một loại hoa mang tên cẩm tú cầu như tôi đã từng đâu, những bông hoa mang đủ màu sắc trắng, xanh, tím…tạo thành một quả cầu thủy tinh chiếu rọi và ôm trọn nỗi lòng con người ta.

Đặc tính hoa Cẩm Tú Cầu

Hoa cẩm tú cầu là loại thân mộc, hoa vô tính và mang một đặc điểm khá thú vị, từ màu trắng nguyên thủy của mình tùy thuộc vào độ PH của đât mà những bông hoa cẩm tú cầu sẽ dần dần chuyển thành các màu sắc khác nhau như màu lam hoặc màu hồng.

Câu chuyện về Cẩm Tú Cầu – Tử Dương

Tôi đứng trên đồi lộng gió tự mình ngắm nghìn những bông hoa nhỏ xíu ấy,chúng cuộn chặt vào nhau tạo thành một khối hoa tròn, ấm áp và lung linh lạ kỳ. An khều tay tôi, hỏi nhỏ “ lại nhớ anh Tử Dương à? Tôi khẽ run lên, câu hỏi của An như càng xoáy sâu tâm hồn tôi. Làm sao tôi quên anh ấy, một ngày mưa Đà Lạt đã giữ chân anh trai tôi ở lại nơi này mãi mãi .Ngày ấy mùa cẩm tú cầu nở.

Người ta nói rằng cảm tú cầu là loài hoa tượng trưng cho sự lạnh lùng vô cảm nhưng đối với tôi, cẩm tú cầu là một sự tiếc thương, nỗi nhớ mà Tử Dương để lại trong chúng tôi.

Câu chuyện về Cẩm Tú Cầu – Lia

Tôi nhìn nhưng bông hoa rực rỡ trong gió ấy, chợt  nhớ đến nàng Li – a, một cô gái mang trong mình số mệnh được chọn để trở thành một nhà tiên tri phải dùng sức mạnh của mình mà phục vụ dân làng. Nhưng nàng lại chẳng màn đến các chức danh ấy, bởi vì nàng yêu Erike – chàng trai từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh nàng. Tiếc thay, số phận định mệnh đã an bài, họ không thể ở bên nhau.

Sau bao đấu tranh bởi gánh trên vai là trọng trách của một nhà tiên tri, một bên là người mình yêu, cuối cùng hai người chọn cách cùng nhau bỏ trốn. Trước sự uy hiếp và đuổi bắt của dân làng, người con gái ấy, cũng lựa chọn ngốc nghếch như các cô giá khác, đó là dùng cái chết để bảo vệ tình yêu của mình. Trong lúc bị đuổi đến đường cùng, nàng dùng hết sức mạnh của mình để tạo ra một rừng cây bao quanh lấy hai người, ngăn cách họ với đám người kia. Nàng chết, những bông hoa trắng từ rừng cây ấy đua nhau nở rộ, một màu trắng xóa vô tận … Nhưng dường như nó mang theo cả tâm hồn nàng, những bông hoa bắt đầu đổi thành nhiều mùa sắc khác nhau.

Từ đó, những bông hoa ấy được mọi người gọi là hoa cẩm tú cầu – loài hoa mang những cung bậc cảm xúc: hy vọng, thủy chung, mơ ước về cuộc sống tốt đep, một tình yêu thanh khiết và màu của nỗi nhớ ( xanh, tím, hồng , đỏ và trắng…

Tôi đem những bông cẩm tú cầu đẹp nhất, đặt lên mộ Tử Dương, loài hoa mang tên anh – anh tôi chàng mang một sứ mệnh thiên thần ấy sẽ mãi mãi rực rỡ và tươi trẻ như những cánh hoa này.

Sưu tầm