Hiển thị các bài đăng có nhãn Tháng ba. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Tháng ba. Hiển thị tất cả bài đăng

Chủ Nhật, 3 tháng 3, 2019

Nhạc - Thơ - Văn Pleiku Ôi Tháng Ba, nỗi nhớ quay về

Giã Từ Vũ Khí

Kỷ Niệm Nào Buồn


      Pleiku của Anh

( Cảm tác từ bài viết "Pleiku nắng buị mưa bùn" của Nguyễn Dân và những hình ảnh về Pleiku của Hoa Phạm). 
Pleiku của anh những ngày nắng bụi,
Trên con đường dài vắng chuyến xe qua,
Đường đất hoang sơ không phố, không nhà,
Chỉ có trời mây, hàng cây rất thấp.
              Bụi Pleiku, bụi một màu đỏ gạch,
              Anh đi qua thị trấn buồn ngẩn ngơ,
              Chiều chơi vơi sương mù mịt biển hồ,
              Hồ không đáy? nước không bao giờ cạn.
Anh lính mới, vừa về vùng lửa đạn,
Đóng quân ở đây phố lạ, người dưng,
Thành Pleime heo hút gíó xa xăm,
Phi trường Cù Hanh, ai đi ai đến?
             Những ngày Pleiku mưa dầm rả rích,
            Thị trấn buồn ảm đạm ngủ trong mưa,
            Mới hôm qua nắng gió cuốn bụi mờ,
            Hôm nay đường phố mưa bùn tội nghiệp.
Anh lính trẻ lang thang trong phố ướt,
Qua mái hiên che, qua vũng nước buồn,
Chiếc xe nhà binh đậu ở ven đường,
Người ta sống giữa chiến tranh và chết chóc.
               Pleiku phố nhỏ, những con đường ngắn,
           Đầu đường cuối đường không đủ mỏi chân,
               Đường Hoàng Diệu anh qua đã bao lần?
               Bụi đất đỏ theo anh về quen thuộc.
Bụi theo anh đường hành quân xuôi ngược,
Thôn xóm xác xơ hay những buôn làng,
Cô gái Ê Đê thấp thóang nhà sàn,
Anh mơ một đêm rượu cần chếnh chóang.
                Pleiku của anh một thời chinh chiến,
                Đi đâu về đâu vẫn nhớ nơi này,
                Ai trách Pleiku tẻ nhạt, lưu đầy?
                Ai lưu luyến khi chia tay phố núi?
Đầu sóng ngọn gió anh còn ở lại,
Trận địa Pleiku có lúc kinh hoàng,
Vẫn yếu mềm ngơ ngẩn một dáng em,
Sống và chết, Tình yêu và nỗi nhớ.
              Bao nhiêu năm, bao mùa rừng thay lá,
              Bụi thời gian không che khuất bụi đường,
              Vẫn còn trong anh nắng bụi mưa bùn,
              Thành phố núi một góc đời trai trẻ.
                     Nguyễn Thị Thanh Dương
                             ( April, 2011)
Nỗi nhớ tháng ba,
Còn trong tim quê hương
Là hãy còn nỗi nhớ...
Đời dẫu có vô thường
Mênh mang sầu vấn vương
Xin tạ lỗi quê hương,
Những gì không làm được !
Để mãi hoài nhớ thương
Một Pleiku phố núi. 
 Dẫu mai lá có lìa cành, 
Xin làm chiếc lá trên cành quê hương
NM
Pleiku: Tháng Ba, nỗi nhớ quay về
Pleiku, vùng cao nguyên đất đỏ, giao điểm của những con đường Quốc Lộ 19, 14 nối liền Duyên Hải, vùng Hoàng Triều Cương Thổ đến cùng tận Tây Nguyên.
Pleiku còn được gọi là thành phố Lính, nơi đặt bản doanh của Bộ Tư Lệnh Quân Đoàn II, nơi đồn trú của Sư Đoàn 6 KQ, Lữ Đoàn 2 Kỵ Binh, 8 Liên Đoàn Biệt Động Quân, nhiều đơn vị Bộ Binh và Tiểu Khu Pleiku.
Pleiku cũng là nơi có những ngôi trường mang tên Pleime, Pleiku, Phạm Hồng Thái, Minh Đức, Bồ Đề, Nông Lâm Súc.
Pleiku còn mang tên Phố Núi thơ mộng, một địa danh đã được dệt nên nhiều áng thi ca bởi những nhà thơ nổi tiếng một thời sống ở Pleiku hay chỉ một thoáng ghé qua Phố Núi: Vũ Hữu Định, Cao Thoại Châu, Nguyễn Bắc Sơn, Kim Tuấn, Nguyễn Mạnh Trinh, Võ Ý..
Tháng Ba 1975, Pleiku trời bỗng đổ những cơn mưa, giọt mưa như những dòng nước mắt đầm đìa khóc thương cho những người bỏ đi và cho cả những người ở lại để đón chờ một cuộc đổi đời oan nghiệt.
Tháng Ba, những đám mây la đà như những vành khăn tang phủ trên đầu Phố Núi.
Những người lính chiến bao nhiêu năm trấn thủ sống chết với vùng địa đầu tam biên, giờ phải hốt hoảng ra đi, không kịp nói với Pleiku một lời giã biệt, kéo theo những người dân hiền lành và cả những cô cậu học trò đã từng lớn lên bằng hơi thở của núi rừng, một thời tuổi thơ được vỗ về bằng tiếng đạn bom và cả những bài thơ rất tình ngợi ca Phố Núi.
Chính hơi thở của các nàng thiếu nữ Pleiku, cùng dư âm đạn bom và cả những bài thơ của những nhà thơ lính bị lưu đày, đã dệt thành những mảng mù sương giăng giăng trên Phố Núi, như muôn đời ôm lấy trái tim của những người Pleiku lưu lạc, để cho lòng lưu luyến mãi khôn nguôi...
Tháng ba 1975, Pleiku đứt đi từng đoạn ruột. Từ trời cao nhìn xuống, dòng người “di tản” kéo dài bất tận trên Tỉnh Lộ 7B, trông như những khúc ruột đứt ra từ Phố Núi. Và có biết bao nhiêu người Pleiku đã không đi hết con đường tỉnh lộ kinh hoàng này. Thân xác gởi lại nơi nào giờ cũng đã trở thành tro bụi. Bao nhiêu đứa con thơ lạc mất vòng tay của mẹ, nếu có còn sống đến hôm nay cũng đã trở thành xa lạ. Những người may mắn sống sót, hầu hết đã ra đi, tản mác khắp bốn phương trời.
Tháng ba, Phố Núi phủ lên một màu ảm đạm, hoang tàn, chia ly,chết chóc, tù đày.
Pleiku đã chết. Người thắng cuộc đã tô son trét phấn trên thi thể của Pleiku để Phố Núi dù có rực rỡ đèn màu, có vang dậy tiếng cồng chiêng trong các bản làng, Phố Núi cũng sẽ chẳng bao giờ là Phố Núi của ngày xưa, của chúng ta, những người có mặt hôm nay.
Tháng Ba, nỗi nhớ có quay về Phố Núi, thì vẫn là một Phố Núi ngày xưa. Mãi mãi vẫn còn trong tâm tưởng, ký ức của mỗi người trong chúng ta hôm nay.
Không biết có bao nhiêu nước mắt nào đổ xuống để có thể giải oan cho cuộc biển dâu này của những người Phố Núi.
Hôm nay, Tháng 3, đúng 40 năm, ở một nơi xa xăm, muôn trùng cách biệt với quê nhà, những người Pleiku xa xứ từ khắp nơi qui tụ về đây. Từ các anh phi công , các anh lính chiến Biệt Động Quân, Thiết Giáp, Bộ Binh, những công chức, thầy cô giáo, những cô cậu học trò và cả những người từng sống, từng lớn lên từ Phố Núi. Tất cả đang ngồi quanh đây với biết bao nỗi nhớ đang quay về.
Nhớ bầu trời một thời bay bổng, nhớ núi rừng, nơi các chiến trường của một thuở tung hoành ngang dọc, cùng sống chết với anh em đồng đội, nhớ những con đường góc phố bám đầy đất đỏ, nhớ những mái trường Pleime, Pleiku, Phạm Hồng Thái, Minh Đức, Bồ Đề, Nông Lâm Súc…, nhớ Thành Pleime, phi trường Cù Hanh, căn cứ Biển Hồ, nhớ Đồi Đức Mẹ ... và nhớ rạp ciné Diệp Kính, Thanh Bình, rạp Diên Hồng, những quán cà phê Lính, cà phê Văn, Dinh Điền, Bắc Hương , Thiên Lý...
Những người lính Pleiku ngày nào bây giờ đã trên tuổi 70 và những cô học trò Phố Núi ngày xưa bây giờ cũng đã là bà nội bà ngoại.
Xa Pleiku đã nửa đời
Sao như vẫn ngỡ hôm qua hỡi người !
Chào em còn một nụ cười
Sao trông như khóc bên trời nhớ nhau
Chào Pleiku trước và sau
Trong tôi còn đó nỗi sầu thiên thu
Chào Pleiku sương khói mù
Chính là chào phiến lá thu lìa cành.. (*)
Thời gian như những ngọn gió làm cho các phiến lá vàng lần lượt lìa cành. Ta gặp nhau hôm nay, để thấy trong ta vẫn còn có những vết thương không bao giờ thành sẹo, và để thêm một lần cho nỗi nhớ quay về. Để nếu mai này có là một chiếc lá lìa cành thì xin không rơi giữa hư không mà rơi xuống giữa lòng Phố Núi. Phố Núi mênh mông, huyền thoại trong tâm tưởng của mỗi người...
Pleiku ơi ! Tháng Ba , xin hãy cho những người đã không giữ được Phố Núi ngày nào được nói một lời tạ lỗi. Và xin Pleiku ghi lấy tấm lòng của những người xa xứ, cứ mỗi độ tháng Ba, là bao nỗi nhớ lại quay về, với tấm lòng da diết những yêu thương !
Phố núi
(*) Trích thơ của người lính Biệt Kích Túy Hà

Vòng Kí Ức Tháng Ba
Trước mắt tôi là các chiến sĩ – những chàng trai nước Việt – nắm tay nhau làm cột mốc. Những gương mặt ánh lên lòng tự hào, sẵn sàng hy sinh vì biển đảo. Tôi như nghe đủ giọng nói của mọi miền Tổ quốc. Giọng Nghệ Tĩnh, Quảng Bình, giọng Khánh Hòa, Quảng Nam… Bắc, Trung, Nam có cả. Tôi như nghe họ hát.
Hai tay của Hải không còn. Trước mắt anh sừng sững lá cờ Tổ quốc cùng đồng đội. Mắt anh vẽ một khoảng không. Biển. Đảo. Đồng đội. Cờ Tổ quốc!...
       Hải bặm môi, trở mình. Mấy hôm nay trở trời, nằm trên giường nệm, anh vẫn thấy ê ẩm cả người. Vết thương ngày nào, giờ, tái phát. Nhưng anh gắng gượng. Anh phải cố sức để vẽ cho xong bức tranh về đồng đội anh ngày nào, về một thời đã ám ảnh anh trong từng hơi thở, trong từng mảng màu, nét cọ mà anh thao thức.     
       Anh khó nhọc chống cùi ngồi dậy. Miệng khô khốc. Anh nuốt nước bọt. Chỉ có sự rát đau ở họng. Anh đưa miệng ngậm chiếc ống nhựa, hút nước ở ly.
       Uống nước xong, anh lại định thần, gắng hít thở thật mạnh. Tựa lưng vào chiếc gối, anh nhìn bức tranh còn dang dở. Hình ảnh đồng đội của anh lại hiện về.

       Nhớ lại ngày ấy, anh cùng đồng đội xây dựng đảo. Chiến dịch CQ88 được phát. Nhận lệnh là đi. Chỉ có trái tim vì biển, vì đảo. Không phải là những câu khẩu hiệu tuyên truyền mà chính là mệnh lệnh của trái tim, của tình yêu biển đảo đã đưa anh cùng đồng đội đến với Gạc Ma.

       Nhìn bức tranh, anh như thấy từng người. Này là Quân, lính trẻ nhất đơn vị, thích nghe anh nói chuyện về những cô gái ở làng biển quê Quảng Nam. Này là Nhơn, người lúc nào cũng thích ca bài chòi. Cựa một tí là ca. Dù chẳng có hơi xuống giọng xề. Thế nhưng, mỗi lần rảnh là ca. Anh em trong đơn vị thích cái tính xuề xòa của Nhơn nên cũng thích luôn những lời ca dân dã ấy. Này là anh Phương, chỉ huy, coi anh em như ruột thịt. Còn biết bao nhiêu người nữa. Họ trong tranh như cười động viên anh vượt qua cơn đau.

       Nhìn tranh, anh nhớ lại ngày ấy...

       Trời hửng sáng. Biển vẫn trong xanh. Cả đơn vị đang ra sức xây dựng đảo. Yên bình trên từng lời bông đùa của đồng đội. Yên bình trên từng con sóng. Hải như nghe được lời của Nhơn ca: “Đảo này là của chúng ta. Ngàn năm ta giữ nước nhà Việt Nam...”. Tiếng vỗ tay vang lên. Chưa kịp cười đùa cho thỏa thích, Hải bỗng nghe tiếng loa. Lởn vởn tàu của giặc. Chúng bắt loa gọi đơn vị anh rời đảo. Nhưng lời của bọn giặc chẳng là cái quái gì. Cả đơn vị phớt lờ lời của giặc. Anh em được lệnh của anh Phương: “Phải bình tĩnh. Đảo là của ta, ta quyết giữ. Chúng ta giữ đảo là giữ đất Mẹ Việt Nam. Quyết không rời đảo!”. Lúc ấy, Hải như thấy tất cả đều có tâm niệm: “Quyết không rời đảo!”. Bọn giặc tìm cách khủng bố tinh thần của anh em. Rồi bất thần, bọn chúng xả súng về phía đơn vị anh.

        Hải không ngờ tình thế như vậy. Chỉ tiếng súng nổ. Và đạn bay... Chợt tiếng của Phương vang lên: “Tất cả nắm chặt tay nhau, kết thành vòng tròn. Quyết tâm bảo vệ đảo, bảo vệ cờ Tổ quốc!”. Đó cũng là mệnh lệnh của trái tim. Trong làn đạn của giặc, Hải và đồng đội siết tay thật chặt, kết thành vòng tròn, giữ cờ Tổ quốc. Lá cờ ngạo nghễ giữa biển trời. Giặc vẫn xả súng. Hải một tay nắm tay Nhơn, một tay nắm tay Quân. Và cứ thế vòng tròn vẫn vững trước đạn thù. Bỗng, Nhơn á lên một tiếng. Giọng Nhơn đứt quãng. Máu Nhơn! Nhơn bỏ tay Hải, quỵ xuống: “Anh Hải!... Hãy… trả thù… cho… em!”. Đạn giặc trước mặt, sau lưng, bên phải, bên trái… Đạn giặc bao vây đồng đội anh. Rồi, Quân cũng bị trúng đạn. Quân ngã trên người Hải, giọng phều phào: “Anh đưa… em… về quê… nghe!... Nói… với Mẹ… là em… em… nhớ Mẹ… lắm!... Còn chuyện… mấy đứa… con gái… làng chài quê anh...,… em xin… nói lời… vĩnh… biệt… với họ… Mẹ!... ”. Quân hy sinh trên tay anh. Anh chưa kịp nói lời nào thì lại nghe tiếng gào to. Đó là tiếng Phương. Tiếng của Phương hòa trong tiếng sóng: “Thà hy sinh, chứ không chịu mất đảo”. Đạn giặc bắn không ngừng. Hải thấy hai tay mình như có ai chém.

       Hai tay của Hải không còn. Trước mắt anh sừng sững lá cờ Tổ quốc cùng đồng đội. Mắt anh vẽ một khoảng không. Biển. Đảo. Đồng đội. Cờ Tổ quốc!...
                                                  *
                                               *      *
       Hải được giải đặc biệt về Biển đảo Quê hương, nhiều phóng viên đã đến tìm hiểu về cuộc đời anh. Bấy lâu nay, có ai biết đến Hải Trường Sa là ai đâu. Nhưng giờ đã khác. Bút danh Hải Trường Sa khẳng định với công chúng về tài năng hội họa.

       Tôi được Hội Văn học Nghệ thuật thành phố gửi giấy mời tham dự buổi khai mạc và trao giải thưởng. Vì bận việc đột xuất, nên tôi đến trễ. Chỉ được xem tranh là chính. May mắn cho tôi là được thưởng thức một số tranh dự thi đoạt giải cùng với một số tranh khác của những họa sĩ nổi tiếng trong nước.

       Sau khi xem từng bức tranh, tôi giành thời gian bên bức tranh đạt giải đặc biệt. Trước mắt tôi là bức tranh mang tên “Vòng ký ức Tháng Ba”. Và điều làm tôi ngạc nhiên là, bên cạnh bức tranh, một người không còn hai bàn tay. Đó chính là Hải Trường Sa, tác giả bức tranh ấy. Một số phóng viên đang phỏng vấn anh. Anh chỉ cười. Đứng cạnh Hải, tôi nghe anh trả lời:

       - Có gì đâu! Tôi không vẽ là tôi còn nợ với chính tôi. Tôi chỉ là người lính giữ đảo năm nào, giờ là như thế này đây - Anh cười và đưa hai cánh tay cụt - Cũng may cho tôi là chất lính một thời trong tôi giúp tôi vẽ. Còn đời tư tôi, xin các bạn thông cảm, tôi không muốn nói về mình. Chỉ thế thôi! 

       Nghe những gì anh trả lời, không hiểu anh ta khiêm tốn hay kiêu. Nhưng rồi, nhìn nụ cười hiền với tiếng nói đặc sệt chất giọng Quảng Nam, cùng với ánh mắt sáng tự tin, tôi tin lời anh nói.

       Và rồi, người xem tranh cũng bớt dần. Tôi đến làm quen Hải. Tôi tự giới thiệu về mình, là thầy giáo, nhà văn, thích xem tranh vẽ. Hải nhìn tôi cười. Và đưa cái cùi chỏ đụng vào bàn tay tôi lắc lắc.

       Từ đó trở đi, chúng tôi thành bạn của nhau. Những khi rảnh, tôi thường đến thăm Hải. Hoặc trao đổi qua facebook. Càng ngày chúng tôi càng thân nhau. Biết tính Hải không muốn nói về mình, nhưng tôi cũng hỏi chuyện riêng tư của Hải. Vì thân, mà đã là bạn thân cần gì phải dấu nhau điều gì, nên rồi Hải cũng tình thật kể cho tôi nghe.

       - Cậu biết không, hồi thanh niên, mình thích vẽ lắm. Nhìn những tranh của Bùi Xuân Phái, Tô Ngọc Vân, rồi đến Đinh Cường, Bửu Chí, Rừng… là mình mê tít. Mình có một tập ảnh chụp lại các bức tranh mình thích. Nhìn những bức tranh ấy, nhiều lần, mình tưởng tượng các sắc màu trong các tranh ấy như muốn nói với mình: “Bạn cứ tin vào khả năng và tình yêu của chính mình thì mới có thể vẽ những tranh đẹp được”. Mình tin lời sắc màu nói với mình. Từ đó, ngoài chuyện học, mình lại lao vào việc mày mò, tìm hiểu về hội họa. Nào là cách tìm chủ đề, tìm bố cục, cách pha màu… Thú thật, mình thích vẽ từ nhỏ, lại có chút năng khiếu, nên mình vỡ lẽ ra là mình có thể vẽ những gì mình thích, những gì in đậm dấu ấn trong lòng mình.

       Hải nói như trút hết tâm trạng của mình. Tôi cầm cùi tay Hải, xoa xoa, nói:

       - Hèn gì! Phần thưởng cậu nhận xứng đáng với công sức của cậu.

       Hải kẹp ly nước lên uống. Rồi để xuống bàn. Tôi nhìn căn phòng xinh xắn, đầy những tranh. Có bức đã hoàn thành. Có bức chưa xong. Bên cạnh giá vẽ nào là những hộp sơn, lọ màu… Đủ cả. Tất cả đều gọn gàng. Nhìn căn phòng một hồi, Tôi khen:

       - Họa sĩ như cậu có khác! Nghiêm túc dữ.

       Hải nhìn tôi cười:

       - Sao cậu lại nói thế? Tại cái tính mình giờ nó thế. Quen rồi. Để mọi thứ lộn xộn, ngổn ngang, mình không chịu được. Cũng tại chất lính một thời tạo cho mình cái tính ấy. Thật ra, khi còn trẻ, trước khi vào lính mình cũng a-ma-tơ lắm.

       - Hồi trẻ, cậu nghệ sĩ lắm thì phải? Kể cho tôi nghe cậu tập như thế nào mà được như rứa?

       Hải cười to, tiếng vang như sóng biển:

       - Ừ, thanh niên đa phần là thế mà cậu. Bộ cậu không có à? Nhưng giờ, như cậu thấy đó, mình phải tự nghiêm túc với chính mình mà. Cũng nhờ làm lính đó.

       Như được dịp kể cho tôi nghe, Hải cho biết những năm tháng ở quân trường, anh phải tự điều chỉnh ghê lắm. Chớ thằng con trai nào không có chút máu nghệ sĩ? Cái máu ấy tạo ra những biểu hiện để gọi là chút tài tử, chút chịu chơi. Hải nói rằng con trai mười tám, đôi mươi có tính như con chim trống rướn cổ hót phô bày bản lĩnh trước lỗ tai của những chim mái; như gà trống, rướn cổ gáy, phô diễn khả năng trước sự cương trứng của gà mái; như công trống xòe sự rực rỡ, phơi sắc màu tình yêu trước ánh mắt của chim mái. Hải cũng tâm sự, hồi chưa vào lính, anh thường thức khuya, đàn hát như khoe cho hàng xóm biết tài của mình, hoặc để bọn con gái chú ý. Có lẽ, hầu như đàn ông trai trẻ đều có một thời như vậy! Nhưng rồi, khi vào lính, dù tính đàn ông con trai vẫn thế, nhưng sống có quy củ hơn. Ăn có giờ, học có giờ, tập có giờ. Chệch giờ giấc là bị kỷ luật ngay. Không một hai gì cả. Còn quần áo, mùng mền, chiếu gối đâu vào đó. Ngay ngắn, sạch sẽ, ngăn nắp. Giường nào cũng như thế, cũng răm rắp.    

       - Còn bức tranh được giải vừa rồi, cậu vẽ khi nào? Do đâu?

       - Khi nào à? Mình chỉ nhớ là mình nhớ biển, nhớ con sóng ở Trường Sa. Không biết làm gì để đỡ nhớ, mình lên mạng tìm những bài hát về biển đảo, về tháng Ba. Tình cờ mình xem một video về trận Hải chiến ở Gạc Ma. Xem mà mắt mình rưng rưng. Như có ai bóp tim mình. Như ai đó làm mình nghẹt thở. Vòng tròn ấy cứ ám ảnh mình từ đó!

       - À, ra vậy!

       Từ khi đạt giải, mỗi lần Thành phố có triển lãm tranh về chủ quyền biển đảo, Hải đều được mời gửi bức tranh đạt giải tham dự. Và lần nào cũng vậy, tôi tìm cách dàn xếp công việc, thời gian để chở Hải đến phòng triển lãm. Như mọi lần, tôi cùng Hải đứng trước tranh ngắm nghía. Hải nói như thấy Nhơn, Quân, anh Phương cùng đồng đội hiện về. Còn tôi, lần này, như thấy trong tranh, trước mắt mình, hiện lên là vòng lửa bất diệt, vòng của sự sinh tồn của đất nước, vòng của sự sinh sôi, nảy nở lòng yêu nước, vòng của sự kết đoàn toàn dân tộc. Trước mắt tôi là các chiến sĩ – những chàng trai nước Việt – nắm tay nhau làm cột mốc. Những gương mặt ánh lên lòng tự hào, sẵn sàng hy sinh vì biển đảo. Tôi như nghe đủ giọng nói của mọi miền Tổ quốc. Giọng Nghệ Tĩnh, Quảng Bình, giọng Khánh Hòa, Quảng Nam… Bắc, Trung, Nam có cả. Tôi như nghe họ hát. Tiếng hát của họ hòa vào sóng biển vang mãi ngàn năm cho con cháu Việt Nam biết một thời bi tráng của dân tộc.

       Đứng trước bức tranh “Vòng ký ức Tháng Ba” là mọi người và tôi. Nhìn sâu vào trong tranh, tôi nghe từ tiếng vọng từ bức tranh: “Thà hy sinh, chứ không chịu mất đảo!”
.
   

Tháng 02/2016 Phan Trang Hy

Chờ đợi
Hạnh phúc thật giản đơn,
Như những lần chờ đợi...
Cho dù anh không tới,
Hạnh phúc cũng vô ngần !

Đêm tháng ba vô tận,
Như tình em vô biên...
Bao nhung nhớ ưu phiền,
Tan theo cơn giông bão

Em ngồi đây trông ngóng,
Trong nỗi nhớ cô đơn...
Dù người xa vời vợi,
Ôi hạnh phúc nào hơn ?!
NM

Như tháng ba
Vài tháng trước…. 
Tôi ngồi bó gối ở lan can lầu ba, nhìn xuống là thấy phòng học Anh văn của tôi buổi tối. Tôi đợi Nguyên. Chỉ là đợi thôi, chứ chưa bao giờ tôi đủ dũng cảm để gọi Nguyên, vẫy tay tíu tít với cậu ấy từ trên cao và rồi lao xuống như một con chim sẻ ồn ào để cùng cậu ấy vào lớp. Chưa bao giờ tôi làm như vậy, dù đã trăm lần cái ý nghĩ ấy trở đi trở lại trong tôi. Một người chị của tôi đã nói “Biết chờ đợi cũng là một hạnh phúc”, và ngày này qua ngày khác, tôi nhâm nhi cái hạnh phúc ấy và nhận ra, đôi khi, nó cũng là hạnh phúc thật sự. Bạn có tin không, nếu nhìn một ai đó mình yêu thương từ trên cao, cảm giác yêu thương sẽ tăng lên nhiều nhiều lần lắm đấy. Yêu thương cái dáng đi, yêu thương khuôn mặt và nụ cười nhìn nghiêng, yêu thương cái cách cậu ấy nhìn loanh quanh rồi thong thả bước đi. Tôi luôn đợi Nguyên theo cách đó, cách yêu thương và nhìn theo cậu ấy của riêng tôi. 
Hôm nay, tôi cũng đợi cậu ấy. Trời về chiều đã dịu đi cơn nóng, và gió bắt đầu mơn man trìu mến lạ lùng. Tôi vừa nghe Avril Lavigne, vừa nhâm nhi ly sinh tố trộn lẫn không biết bao nhiêu thứ trái cây. Bên cạnh tôi, quyển tiểu thuyết “Hội hè miên man” của Hemingway để dở dang, từng trang sách cứ theo nhịp gió lật giở một cách hững hờ và vô tình. Tôi nghĩ miên man về mọi thứ. Tôi nhìn mấy đứa bé chơi đùa dưới sân, và nhớ lại mình một ngày đã rất xa nào đó. Tôi nhìn chúng cười, và thảng hoặc nhận ra, một khi những đứa trẻ ấy lớn lên, cuộc sống khó khăn này liệu có còn để chúng mãi cười vô lo như thế không ? Tôi nhìn một cô lao công, mỉm cười khi nghĩ đến những giá trị lặng thầm trong cuộc sống. Tôi nhìn lên trời, và đoán thử xem những đám mây ngày hôm nay có hình dạng gì. Tôi đã luôn chơi trò này từ những ngày còn bé, và may mắn thay nó là thứ thuộc về tuổi thơ ít ỏi mà tôi còn giữ đến tận bây giờ… 
Và rồi tôi nghĩ đến Nguyên. Cùng lúc với suy nghĩ ấy, bóng dáng cậu ấy xuất hiện dưới sân trường. Nhưng… tôi không thấy vui mừng và hạnh phúc như mọi hôm nữa. Cậu ấy đi với ai đó, và ai đó đang cười rất tươi với cậu ấy. Một vài lần, tôi nghe một cậu bạn bảo rằng, có một người bạn gái rất thân thiết với Nguyên, luôn luôn ở bên cạnh cậu ấy và làm cậu ấy vui. Một vài lần, khi đứng trên lầu năm của trường nhìn xuống, tôi thấy Nguyện và bạn ấy trò chuyện rất hạnh phúc. Một vài lần, tôi chợn nghĩ, đó là bạn gái của Nguyên. “Chẳng hề gì”. Chỉ cần mỗi tối học Anh Văn, tôi vẫn có thể tự do đợi chờ cậu ấy, vẫn cùng cậu ấy thỉnh thoảng chia sẻ vài bản Rock, như thế là đủ. Tôi đã luôn biết, hạnh phúc nhiều khi chỉ nhỏ nhoi vậy thôi.
Nhưng bây giờ…
Chỉ thế thôi đấy. Chỉ là hạnh phúc của hai người họ thôi, thế mà nó giáng những trận mưa ầm ĩ và u tối xuống tôi. Ly sinh tố buông lỏng trong tay chực rớt lênh láng xuống nền nhà. Những ca từ của “Keep holding on” chợt trở nên ầm ĩ và vô hồn, giai điệu cứ thế trôi tuột qua tai tôi, hững hờ… Tôi lặng lẽ vác ba lô xuống lớp, bỏ quên quyển tiểu thuyết trên lan can – món quà mà tôi đã định sẽ tặng Nguyên nhân dịp sinh nhật. “Tựa đề nghe bay bổng, hệt như con người của cậu ấy vậy” – tôi đã nghĩ như vậy đấy… 
Keep holding on…  
Lớp học từ dạo ấy, đối với tôi, như mang một sắc thái mới. Tôi bắt đầu vào học khi mọi người đã yên vị, và luôn là đứa đầu tiên nhào ra khỏi lớp ngay khi thầy vừa nói “Goodbye”. Tôi không còn ngồi chỗ cũ nữa, mà thay vào đó là một vị trí ở phía dãy trong cùng, ở đó thì tôi sẽ không cảm nhận được sự hiện diện của cậu ấy – và cả người bạn ấy của cậu ấy. Tôi không còn liến thoắng như một con ngốc trong lớp học nữa, con người ta không thể sống vui khi thật sự họ đang cảm thấy đau và chỉ muốn khóc. Có đôi lần, trước khi chìm vào giấc ngủ,  một vài giọt nước mắt nhỏ ra. Và sau mỗi lần như vậy, giấc ngủ bao giờ cũng trở nên đầy mộng mị. 
Nhịp sống của tôi bắt đầu lặng đi. Tôi học nhiều, và làm việc nhiều. Tôi viết nhiều, và những câu văn không còn mang nhiều màu sắc tươi vui như trước nữa. Nói cho cùng, viết văn cũng chỉ là một trong nhiều cách để bộc lộ cảm xúc. Tôi đã viết, như thể đó là cách duy nhất cho tôi biết, tôi vẫn đang đi qua mọi chuyện theo cách ổn nhất mà tôi có thể. 
Tháng Ba vẫn đang sống, hiện diện trong tôi… Đau đến mấy, tôi vẫn phải bước về phía trước. “Khi bạn bước về phía trước, thế giới dường như nhỏ hơn”. Tôi vẫn mong thế giới nhỏ hơn thì cuộc sống sẽ bớt khó khăn hơn. Tôi vẫn mong như thế… 
2. Tháng Ba  
Tôi không thích cái tiết trời tháng Ba. Nóng bức. Mọi thứ như chỉ chực chờ đợi đến lúc được nổ tung, thoát ra khỏi những suy nghĩ ngày một căng phồng như một quả bong bóng bị thổi quá mức. Tháng Ba đến – tôi có cảm giác cuộc sống của mình trở nên gấp gáp và vội vã, bao kế hoạch dở dang trong khi những cái đã hoàn thành rồi lại bỗng chốc không ổn thỏa, khiến tôi chạy đi chạy lại giữa những lằn ranh bấp bênh.  
Dạo này, tôi trở lại thói quen nghe Rock. Tất cả những bản Rock hỗn loạn và pha tạp của mọi ca sĩ, nhóm nhạc Rock được tôi nén rồi đặt gọn gàng vào mp3. Một lần, tôi tình cờ chia sẻ sở thích âm nhạc với Lưu An – cô bạn học cùng lớp Anh văn buổi tối với tôi. Đó là một cô gái lạ lùng và phức tạp, mọi thứ thuộc về cô ấy lúc trầm lặng đáng sợ, lúc lại sôi nổi hào hứng đến mức, cô ấy khiến người xung quanh cảm giác cuộc sống này đáng tận hưởng biết dường nào. An hét lên, đầy vẻ phấn khích khi nghe tôi cùng chung sở thích âm nhạc với cô ấy.  
– Tớ thích Bon Jovi. Thích điên lên ấy chứ ! Lưu An nói, cả khuôn mặt hếch lên một vẻ khiêu khích kì lạ và đáng yêu.  
– Thế còn Avril Lavigne ? Tôi hỏi, ngụ ý rằng tôi thích cô ca sĩ tóc vàng hát Rock cực đỉnh này.  
– Avril Lavigne ? Cậu thích ?  
Tôi khẽ gật đầu. Lưu An mím môi, đầu nghiêng về một bên, dáng vẻ suy ngẫm điều gì đó. Vài phút sau, cái vẻ hào hứng lại trở về : 
– Tớ sẽ về nghe. Để xem thế nào… Tớ sẽ thử nghe chất Rock mà cậu thích. 
Tôi đã ngạc nhiên, pha lẫn thích thú khi nghe Lưu An nói như thế. Câu nói này có ý nghĩa gì ? Phải chăng cô ấy muốn thử khám phá dần dần những ý thích của tôi, và tập tành làm quen với chúng ? Nhưng để làm gì ? Cô ấy thích tôi sao ? Hay chỉ đơn giản là thói quen tò mò của một cô nhóc 19 tuổi, muốn tỏ ra mình biết thật nhiều, hiểu thật nhiều. Vậy thôi? 

Dù gì đi nữa, cuộc sống này đôi khi cũng dành cho chúng ta những cảm xúc trái mùa thật đặc biệt. Trong cái hanh hao và ngột ngạt của tháng Ba, tôi bắt đầu thầy yêu những giây phút bên cạnh Lưu An. Không hẳn là một cô gái xuất sắc và xinh đẹp, nhưng Lưu An biết cách làm tôi cười, và lắng nghe tôi. Lắng nghe và không bao giờ vặn vẹo – đó là điều ở Lưu An khiến tôi luôn thấy thoải mái. Đôi khi, cái ý nghĩ mình đã thích Lưu An xuất hiện trong tôi, nhưng rồi tôi nhanh chóng quét sạch nó. Tôi không muốn vướng bận gì vào lúc này, một cô gái khó hiểu như Lưu An lại càng không. Mọi thứ chỉ đẹp khi đứng xa để nhìn. Tôi luôn tin là thế. 
Cuộc sống đôi khi cũng dành cho chúng ta những cảm xúc trái mùa thật đặc biệt… 
Tôi luôn biết Lưu An ngồi đó, trên lan can tầng ba. Cô ấy đợi ai, đợi chờ điểu gì đó, tôi không biết. Nhưng cái dáng ngồi bó gối cô độc và buồn bã toát ra từ Lưu An luôn hiện lên sắc nét trong tôi, tựa như một bức chân dung tự họa bằng thứ màu nước sắc sảo và khó gột rửa. Tình cảm không đơn giản như một bài toán, đôi khi những thứ hiển hiện trước mắt lại không hẳn là những giả thiết đúng đắn để dựa vào nó, ta đi tìm đáp số. Tôi không tỏ ra quan tâm Lưu An, nếu không muốn nói tôi đối xử với cô ấy nhiều lúc lạnh lùng và dửng dưng đến mức tàn nhẫn. Thế nhưng tự sâu thẳm trong tôi, dường như những suy nghĩ về Lưu An chưa bao giờ thật sự bình lặng. Luôn có một cái gì đó trỗi dậy, lúc thương xót, lúc nhớ nhung, lúc lại cảm thấy phiền toái. 
Dạo này, Lưu An không còn chí chóe ồn ĩ như một con sẻ non trong lớp học nữa. Nếu vô tình chạm mắt nhau, cô ấy vội lảng đi, hờ hững. Cô ấy làm mọi việc lặng lẽ, cũng không còn ưng ửng hát thầm trong cổ họng những bản Rock của Avril Lavigne. Lưu An vào lớp muộn hơn mọi người, và chọn cho mình một chỗ ngồi trong góc. Hệt như một con nhím đang xù lông giận dữ với cuộc đời, cô ấy trở thành một người khác. Ý nghĩ ấy khiến tôi đau lạ lùng, như thể có ai đó vừa thoi mạnh vào bụng tôi, vì vô tình và cả lẫn vô tâm, tôi đã không hề nhìn lại phía cô ấy, dù chỉ một lần… 
Tháng Ba vẫn đang sống và hiện diện trong tôi… Những kế hoạch dần dần đi vào vạch đường dành cho chúng, không còn những bất an xuất hiện giữa những giấc ngủ của tôi lúc nửa đêm. Đôi lúc, giữa những bận rộn, tôi nghĩ tới Lưu An, nghĩ tới những gì ngắn ngủi cô ấy mang đến cho tôi. Cuộc sống dành cho ta nhiều sự lựa chọn, và tôi đã chọn cách sống như thế để quay lưng lại với cô ấy. Nếu như có thể lựa chọn lại, tôi sẽ làm khác không ? Tôi vẫn luôn tự hỏi như thế. 

“Có một người luôn luôn nhìn về phía anh, đến khi không còn nữa, anh bắt đầu cảm thấy trống trải, em ạ!” 
Có một người luôn luôn nhìn về phía anh… 
3. Và… tháng Ba. 
Lưu An 
Chiếc xe buýt cuối ngày đông đúc và ồn ào. Cuộc sống thu nhỏ hiển hiện trong chiếc lồng khổng lồ đang chuyển động khiến tôi thấy thú vị và ngạc nhiên. Đủ mọi buồn vui hỉ nộ ái ố, đằng kia hai anh chàng sinh viên đang cười đùa toan toác vì một câu chuyện vui nào đấy; phía bên này, một cô gái ngồi đơn độc, chống cằm nhìn ra đường phố bên ngoài mà đôi mắt như muốn thu hết tất cả cuộc sống vào cho mình. Cuối xe, tiếng trẻ con khóc lóc inh ỏi, người mẹ mệt nhọc với một ngày lao động gắt lên nặng nề, nghe đáng thương nhiều hơn là đáng trách. Chừng ấy con người, chừng ấy âm thanh, chừng ấy tâm trạng… Xe bus vẫn cứ chạy, cuộc sống vẫn cứ từng ngày trôi qua và tiếp diễn… Bài vở ở trường, những giờ học thêm dày đặc cùng công việc part-time lôi tôi vào một cuộc sống mới. Không nhiều thời gian để nhìn lại phía sau, tôi tìm niềm vui và ý nghĩa trong bận rộn. Và nhận ra, đôi khi, cuộc sống dành tặng cho chúng ta những điểu nhỏ bé và giản đơn, ví như được sống và làm những điều mình đam mê. Trong một góc khuất, tình cảm với Nguyên vẫn tròn vẹn. Tôi chờ đợi từng ngày cậu ấy nhận ra tôi, và bước về phía tôi. Tôi chờ đợi, và nhâm nhi cảm giác đó như một quy luật khiến con người ta trường thành. Tôi chờ đợi, và tin mạnh liệt rằng những điều tươi đẹp sẽ tới sau khi dông bão đi qua. 
“Nguyên này, cậu biết không, đến một lúc nào đó, tớ nhận ra, tình yêu không phải là một sự phiền toái. Tình yêu – rốt cuộc cũng chỉ đơn giản là yêu thương mà thôi. Nếu tớ yêu thương cậu nhiều, tớ tin là cậu sẽ nhận ra. Không hiện diện trong cuộc sống của nhau theo cách tớ vẫn mong muốn, không có nghĩa là tớ ngừng nhìn theo cậu, và yêu thương cậu, Nguyên ạ!” 
Đêm tháng Ba như dài ra, dài ra mãi trong tâm trí tôi… 
Nguyên 
Cuối cùng thì tôi cũng hiểu, rằng có những thứ đến và đi trong cuộc đời mình nhiều lúc không theo một quy luật nào. Nó đến khi cần phải đến, cần cho những đứa như tôi biết thế nào là sống và khi đã thấy thế là đủ, nó đi như chưa hề tồn tại. Điều cuối cùng còn lại, đó là cảm giác hụt hẫng và chờ đợi. Có hàng trăm khuôn mặt ngày ngày lướt qua tôi, tôi cố gắng tìm ra một nụ cười hay đơn giản là lắng tai nghe một âm thanh ưng ửng trong họng, ngâm nga Rock của Avril Lavigne. Trong những lần tìm kiếm như vậy, tôi nhận ra, được yêu một ai đó là hạnh phúc, được bước về phía một ai đó cũng là một hạnh phúc. Hạnh phúc giản đơn đến lạ lùng. 
“Lưu An này, tớ nhớ lắm… Cậu vẫn còn đâu đó, và đợi tớ một chiều tháng Ba, đúng không?”
Ý NHIÊN