NamMai 1

Những ngày tháng không quên

Giới thiệu

  • Trang chủ
  • Giới thiệu
  • Tuỳ bút NM
  • Âm nhạc
  • Tìm bạn cũ
  • Trang Bạn

Thứ Tư, 6 tháng 11, 2019

Nhạc - Thơ - Văn Hello November

Chuyện Mùa Đông

Thuyền Viễn Xứ

Cám ơn TL đã tạo hình nền cho bài thơ này của KC
 
Trên bến đò xưa
Trên bến đò năm xưa,
Tình cờ ta gặp lại...
Những phút giây thân ái,
Mà cứ ngỡ như quên !

Cũng trên bến đò nầy,
Người đi, người ở lại...
Tưởng chừng như xa mãi,
Ký ức nào có phai ?!
NM

Bến đò năm xưa
(Bến Đò Năm Xưa. Truyện ngắn của Khái Hưng đã đăng trên Tuần Báo Ngày Nay số 21, in ngày chủ nhật, 16/08/1936 tại Hà Nội)
78cd5e6d-e0a9-4833-bb57-5d99bb5e45ee
Nguyên dừng lại trên đê cao, nhìn xuống con sông sâu. Và chàng mang máng nhận thấy rằng mười lăm, mười sáu năm về trước chàng đã đến đó một lần.
Dòng nước về mùa đông cũng cạn, cũng chảy lờ đờ. Bụi lau mọc ven bờ, lá vẫn xơ xác như xưa, hàng bông trắng vẫn se sẽ lao đao trước gió. Nhất là cây gạo thân thẳng và cao, ngạo nghễ đứng bên sườn đê rướn ngọn chọc trời, thì chàng không thể nhầm nó với một cây gạo khác được. Gốc nó phía trên tựa da trăn đầy những khoanh mốc trắng, phía dưới nổi lên những bướu tròn hùng tráng như những bắp thịt rắn chắc của nhà lực sĩ.
Nguyên đương tỉ mỉ nhận xét điều ấy, thì đưa chàng đi sâu thêm vào thời ký vãng một làn khói lan tỏa ra ôm ấp lấy cái mái rạ rồi từ từ bay tản mạn trong đám lá xanh. Bấy giờ chàng mới kịp để ý đến túp lều bé nhỏ, xiêu vẹo, túp lều mà mười lăm năm về trước chàng đã thấy nằm núp dưới gốc cây gạo. Cho đến cả mảnh lưới nâu vắt phơi trên cái lao sặt, vại nước đặt trên khóm mía ở đầu nhà, mọi vật đối với ký ức chàng như đối với con mắt nhà mỹ thuật, một bức tranh sơn bỏ quên lâu năm trong xó tủ, bây giờ bỗng đem ra lau sạch bụi và treo lên tường.
Chiếc xe sắt đã trèo hết cái dốc đê và phăng phăng xuống bến để khiêng vào thuyền sang sông. Nguyên lững thững theo xuống. Nghe tiếng gầm gừ, chàng quay lại giật mình kinh ngạc: Con chó trắng bông dương cặp mắt thao láo dữ tợn nhìn chàng đi qua. Chàng nhớ lần trước chàng cũng thấy con chó bông trắng như hệt thế nằm bên khóm chuối kia gần đàn gà con đang bới đống rác bẩn tìm sâu. Chàng chau mày tự nhủ thầm: “Hình như ta đã để ở nơi này một kỷ niệm trong giây phút.”
a0678cc7-3c50-4896-8bb8-1fb693002648
Ý nghĩ ấy làm cho chàng bật cười. Nào phải bây giờ chàng mới có cái cảm tưởng, cái cảm giác như thế về dĩ vãng. Nhiều khi lần đầu bước chân vào một phòng khách lạ chàng chẳng thấy bàn ghế, đồ đạc bầy ở đó có nhiều quen thuộc, thân mật với chàng là gì?
– Mời ông xuống đò cho thuyền sang ngang. Chúng tôi ngồi chờ tê cả chân.
Ðương tò mò ngắm những xác vờ rải trắng trên làn cát ướt, nghe lời thúc giục, Nguyên quay lại. Trong chiếc thuyền nan, ngồi bên cái xe kéo, hai người đàn bà và một người đàn ông khoác áo tơi lá, gió thổi kêu lạt sạt. Và đứng ở đằng lái, lả lơi vịn vào con sào, một thiếu nữ óng ả, thon thon, tấm áo nâu đổi vai, hai vạt trước buộc gọn gàng ra phía sau lưng.
Nguyên bước lên thuyền trân trân nhìn cô lái, khiến cô bẽn lẽn cuối gằm mặt xuống, cắm sào xoay mũi, “Lạ! người này nữa! Ta cũng đã gặp rồi, mà gặp ở đây, ở bến đò này!”
– Cô vẫn chở đò ở đây?
Cô lái cho đó là một câu trêu ghẹo, bỡn cợt, nên lặng ngảnh trông đi, không đáp.
– Tôi nhớ mang máng lần trước tôi gặp cô cũng ở bến đò nầy, nhưng đã lâu lắm, đến hơn mười lăm năm rồi.
Tiếng cười rộ của bọn sang ngang làm cho Nguyên ngơ ngác:
– Mười lăm năm trước mà ông gặp chị Thà thì chị ấy đương chập chững tập đi.
– Ờ nhỉ!
Nguyên ngây người suy nghĩ “Ô! mình lẩn thẩn quá thực. Hồi đó, cô ta mới độ lên hai, lên ba!” Rồi chàng cũng cười theo. Nhưng chàng vẫn ngờ vực: “Chẳng lẽ mình mơ mộng đến thế được?” Một câu nói tiếp của một người đàn bà khiến chàng tỉnh ngộ:
– Mười lăm năm về trước thì họa chăng ông gặp bu chị Thà.
Người ấy quay ra nói chuyện với người ngồi bên:
– Chị Thà, chị ấy giống bu chị ấy như đúc.
Nguyên mỉm cười: “Phải, bu chị ấy. Có thế chứ, ta lầm sao được.” Chàng lấy làm tự phụ về trí nhớ của mình. Rồi chàng lại đăm đăm ngắm nghía cô lái đò: “Xinh xắn thế kia thảo hèn ta nhớ lâu, nếu quả thực người mẹ ngày xưa cũng đẹp như cô con ngày nay.”
Giữa lúc ấy anh sẩm cất tiếng hát. Cái giọng khàn khàn, đùng đục. Nguyên nhận thấy như đã rầu rãi nắng mưa, chẳng khác thanh sắt vứt lay vứt lắt, bị rỉ ăn luỗng từng chỗ. Nhưng cái giọng ấy, cũng vẫn cái giọng lần trước. “Hừ! chẳng lẽ anh sẩm này lại cũng là con anh sẩm ngày xưa.”
Anh mù ngửa mặt như nhìn qua đôi kính râm, đầu lắc lư, tay kéo nhị, há hốc miệng gào:
“Công cha như núi Thái Sơn, sữa mẹ như nước trong nguồn chảy ra.”
Người đàn ông chừng một ngày mấy lần qua sông nên thuộc lòng câu sẩm chợ, ngồi đập chân xuống sàn thuyền gõ nhịp, môi mấp máy lẩm bẩm hát theo. Còn hai người đàn bà thì thản nhiên như chỉ có bọn họ trong thuyền, oang oang nói chuyện:
– Sợi nhà bà ngâm được mấy buổi?
– Sợi nhà tôi ngâm được bốn đêm.
– Ờ! khá đấy! Nhà bà tràng vốn nên ngâm được lâu.
Nguyên kinh ngạc. Mấy mẩu chuyện, lần trước chàng đã nghe thấy không thiếu không thừa, không sai một tiếng. “Thì ra dưới trời này mọi vật không bao giờ thay đổi.”
Anh sẩm hát: “Ba năm bú mớm…”
Nguyên ném một xu vào cái thau sắt tây thủng, rồi cúi xuống ngắm bóng mây trắng lướt theo con thuyền êm lặng, trên giòng nước trong xanh.
Bài Lưu Thủy của anh sẩm nhắc Nguyên biết rằng thuyền đã tới bến. Chàng mỉm cười vơ vẩn, lấy làm lạ rằng mình đã lắng tai nghe hết bài hát. Mọi lần ở các bến phà, hễ anh sẩm cất tiếng, là Nguyên vội đãi anh một, hai xu để xin anh ngồi im cho. Nhưng lần này, bài ca tầm thường đã gợi trong lòng chàng một mối cảm hoài man mác, và đưa chàng trở lại với thời xưa. Vì thế chàng đã im lặng để những câu hát vô vị chạy lướt qua trí nhớ như bóng mây lướt trên mặt nước im trong.
Nguyên trả cô lái năm xu, rồi toan nhảy lên bờ.
– Ấy, ông để cháu giữ thuyền cho chắc chắn đã, chẳng ngã.
Nguyên đứng dốn lại hỏi:
– Bến đò này ở nơi hiu quạnh lắm nhỉ?
– Vâng, ở đây buồn lắm. Nhưng được cái cách phố phủ có sáu, bẩy cây số.
Lúc ấy có một người đứng trên đường gọi:
– Thà ơi, mày đi hộ tao, để tao chở thuyền cho. Tiền đây này!
Người đàn ông quẩy gánh củ cải nặng, bước xuống nước, bảo Nguyên:
– Bu chị Thà đấy. Có phải người thầy gặp lần trước không?
Nguyên ngửng đầu lên nhìn: “Ừ, bu con giống nhau thực!”
Cô lái đò nghe nói, mủm mỉm cười, gọi mẹ:
– Bu ơi, tiền đò đây này, bu giữ lấy. Ông cho năm xu đấy.
Người đàn bà quần áo lôi thôi nhem nhuốc chạy vội lại:
– Cám ơn thầy.
Bác gánh củ cải bảo bà ta:
– Này bà, bà có nhận được ông nầy không?
Nguyên cười, cho câu hỏi ấy vô lý hết sức. Nhưng chàng kinh ngạc xiết bao, khi thấy người đàn bà đăm đăm nhìn mình rồi vui vẻ chào:
– Ồ chào thầy! Trông thầy vẫn thế nhỉ. Không già đi mấy.
Nguyên còn ngơ ngác cố nhớ lại thì người đàn bà đã nói tiếp:
– Ngày ấy thầy mặc áo tơi dạ, chứ không phải áo sơn này. Với lại cái “bao-ly” của thầy có quai mà to hơn nhiều, tôi xách lên bờ nặng sái cả cánh tay. Mà thầy vui tính lắm, nói đùa luôn mồm.
Nguyên đáp:
– Bây giờ già rồi, nên mất cả vui tính.
Thế rồi Nguyên lên xe. Cái xe gỗ lạch cạch lắc lư, nhảy trên con đường gồ ghề, lồi lõm, không mấy khi được hân hạnh có chiếc ô-tô qua lại. Nhưng Nguyên không thấy khó chịu như lúc ở quãng đường bên kia sông. Còn văng vẳng bên tai câu nói của người đàn bà chở đò: “Thầy mặc cái áo tơi dạ… cái bao-ly của thầy có quai.” Và chàng nghĩ thầm: “Sau mười lăm, mười sáu năm, người ấy còn nhớ mình mặc áo tơi dạ và cái va-li của mình có quai! Người ấy lại nhớ cả mình vui tính nữa.”
Chàng tưởng tượng – tưởng tượng chứ không phải nhớ vì chàng không còn nhớ – chàng tưởng tượng ngay ra một cảnh gặp gỡ ở bến đò, cuộc gặp gỡ giữa cô lái xinh tươi với ông khách có duyên qua bến và như nghe thấy tiếng cười ròn tan trong luồng gió lạnh, như nhìn thấy cái liếc mắt lẳng lơ đưa theo dịp chèo đập nước.
Rồi kẻ đi người ở. Tình vẫn man mác phảng phất như chút hương nhạt trong hai tâm hồn có lẽ không bao giờ gặp nhau.
“Cái áo tơi dạ của thầy… cái bao-ly có quai của thầy…”
Cùng với cảnh chuyến đò gặp gỡ, một cảnh khác hiện ra trong tưởng tượng. Cảnh chờ đợi, nhớ mong. Nguyên như được ngắm cô lái, một đêm trăng ngồi tựa gốc cây gạo nhìn xuống dòng nước mà gửi hồn ruổi theo người khách lạ. Qua khóm lau thưa, lấp ló ngọn lửa con thuyền đánh cá. Xa xa, tiếng chó sủa trong lũy tre âm u.
Rồi hình ảnh người qua đò một ngày một phai cho đến khi mười lăm năm sau, một hôm người ấy trở lại…
Trên đường đất gồ ghề, lồi lõm, chiếc xe sắt hục hặc nhảy chồm như con ngựa bất kham… Nhưng Nguyên vẫn yên lặng bình tĩnh theo giấc mộng liên miên…
Khái Hưng

Phù du
  Ôi cõi nhân sinh, cõi mịt mù,
Kiếp người nào khác kiếp phù du ?
Thoắt thanh, thoắt trọc dường tơ tóc,
Biết có bao người vững chí tu ?
NM

 
 Sợi tóc
Anh Thành nhỏm dậy, nghiêng mình chống khuỷu tay xuống giường rồi bắt đầu nói với một giọng trầm và thong thả khiến người nghe hiểu được hết các ý tứ của câu chuyện:
Tôi có một người anh họ rất giầu và rất ngốc (có lẽ mình cho anh ta là ngốc, bởi vì hắn không xử sự như mình, không có những quan niệm về cuộc đời như mình; nhưng thật ra biết đâu cách ăn ở của anh ta lại không khôn ngoan hơn, bởi vì anh ta đã giầu và sung sướng?). Tên anh ta là Bản, Bản rất phục tôi, coi tôi là một người sành sỏi, thạo đời và nhất là thạo các ngón ăn chơi. Bởi vậy, động có việc gì, hoặc là muốn mua bán cái gì, anh ta đều không quên đến hỏi tôi trước.
Hôm ấy, Bân đến rủ tôi cùng đi mua một cái đồng hồ. Anh ta muốn mua hạng thật tốt, và nhờ tôi xem hộ. Hai chúng tôi đến hiệu Chabot ở phố Tràng Tiền. Đồng hồ ở hãng này thì không còn phải nói gì nữa: Thật là những đồng hồ các hiệu có tiếng, có bảo hành chắc chắn và cố nhiên là giá đắt. Tôi chọn cho hắn ta cái đồng hồ đeo tay hiệu Movado, xuống nước hay vùi cát cũng không hề gì. Chiếc đồng hồ trông rất đẹp. Tôi thấy anh ta mân mê cầm lên ngắm nghía, xem chừng cũng muốn mua lắm. Nhưng cái tính hà tiện của anh ta lại thắng cái thích, nên rồi lưỡng lự một lát, anh ta trả lại nhà hàng, kéo tôi đi ra và bảo:
- Đẹp thì đẹp thật, nhưng mà đắt quá, anh ạ. Thôi, chúng ta lại các hiệu khách mà mua thì hơn.
Tôi yên lặng gật đầu, và theo đi, cũng chả muốn nói gì. Trong bụng nghĩ anh chàng này thật là ngốc, có tiền mà không biết chơi đồng hồ tốt. Lại kiệt nữa. Không biết hắn để tiền làm cái gì?
Vào một hiệu ở Hàng Ngang, sau khi mặc cả ráo riết từng hào, anh ta bằng lòng mua một cái đồng hồ hiệu không mấy ai biết tiếng. Hắn có hỏi ý kiến tôi, song tôi cũng ừ hữ bảo dùng được cho xong chuyện, vì hắn có mua được thứ tốt hay không, bấy giờ tôi thực không thấy quan hệ mấy.
Lúc trả tiền, tôi thấy hắn giở ra một cái ví da lớn, phồng chặt. Hắn đếm giấy bạc thong thả và cẩn thận. Thoáng nhìn qua, tôi cũng biết trong ví nhiều tiền lắm: ngoài số tiền bạc lẻ hắn mang ra trả, tôi còn thấy gấp ở ngăn trên đến năm, sáu cái giấy bạc một trăm nữa, những giấy bạc mới, màu còn tươi nguyên - "Quái, thằng cha này làm gì mà lắm tiền thế? Mình thì chả bao giờ có đến được một trăm bạc bỏ túi!" Tôi nghĩ thầm và so sánh thế.
Mua xong đồng hồ. Bân rủ tôi đi ăn:
- Ta lên hiệu chén, rồi lát nữa làm một chầu chứ, - hắn vỗ vào túi - tôi có đủ tiền đây!
Chúng tôi vào hiệu. Bân ăn vui vẻ lắm, có lẽ hắn vừa ý vì cái đồng hồ mua rẻ. Tôi thì trong óc cứ vơ vẩn cái ý nghĩ sao một thằng ngốc như hắn - tôi thấy hắn càng ngốc - lại có lắm tiền thế, còn mình...
Tuy vậy, ý nghĩ cũng không làm tôi ăn mất ngon. Tôi tỏ mặt sành, gọi những thức ăn quý và đắt tiền, và hai chúng tôi uống rượu say sưa.
Cơm xong, Bân đưa tôi xuống Vạn Thái, vào nhà một người nhân tình của hắn. Hình như đã lâu không được đi hát, nên hắn có vẻ tha thiết và sung sướng đến đáng ghét. Về phần tôi, không thấy hứng lắm, - đi chơi với một anh có nhiều tiền mà mình lại khinh là ngốc, không có thú vị mấy - nhưng chẳng lẽ lại bỏ hắn nửa chừng. Tôi định bụng ở chơi qua quýt đến nửa đêm thì về.
Nhà hát, ngoài cô nhân tình của Bân, các con em khác trông cũng khá. Tôi nằm bên bàn đèn nói vài câu chuyện tầm phơ. Còn Bân, hắn không nghe hát hiếc gì cả. Ngồi nói chuyện với tôi một lát lấy lệ, rồi hắn cùng với cô nhân tình vào buồng trong đi nằm một chỗ. Hắn không quên - tính cẩn thận của anh kiệt! - đem cả cái áo tây trong có ví tiền vào chỗ nằm, vất trên thành đầu giường.
Một mình tôi ở ngoài đâm chán. Nằm một lát rồi tôi cũng đứng dậy sửa soạn ra về; Bân vẫn ở trong màn, nói vọng ra giữ lại:
- Anh hãy ở chơi đã, về làm gì vội. Ngày mai chủ nhật cơ mà.
- Thôi, tôi phải về. Sáng mai còn có việc.
Vừa nói tôi vừa với cái áo tây của tôi treo trên mắc. Bỗng nhiên có cái gì chuyển mạnh qua tim: tay tôi yên hẳn lại; tôi vừa mới nhận ra rằng cái áo tôi đương cầm không phải là áo của tôi. Thì ra lúc mang áo vào giường nằm, Bân đã mang nhầm áo. Hai chúng tôi cùng mặc thứ hàng len giống màu, như vậy dễ lẫn lắm. Tôi ghé nhìn vào phía trong áo thấy cái ví tiền ở túi thò ra ngoài một ít. Cái ví tiền... mấy tờ giấy bạc...
- Ở chơi đã anh. Ở chơi sáng sớm mai về với tôi một thể.
- Ờ... ờ...
Tôi điềm nhiên treo cái áo vào chỗ cũ, quay ra. Mấy chị em cũng phụ họa vào lời mời của Bân, nài nỉ:
- Tội gì mà về bây giờ anh, khuya và lạnh chết.
Tôi chỉ thoáng nghe thấy, trong trí như còn bận sự gì. Bâng khuâng tôi lại gần giường; một chị nâng chén mời:
- Anh uống chén nước nóng. Rồi nằm xuống đây có hơn không?
- Ờ thì hẵng nằm một lát đã.
Tiếng Bân trong màn đưa ra:
- Phải đấy, đến mai hẵng về. Tôi bảo chị Lan phải làm thế nào giữ anh ấy lại thì làm...
- Không... thể nào tôi cũng phải về, anh ạ...
Những lời đối đáp ấy cứ tự nhiên buột miệng ra, tôi không để ý đến. Trước mắt tôi, mấy tờ giấy bạc một trăm gấp trong ngăn ví, hiện ra rất rõ rệt. Lấy mấy tờ, độ hai tờ - tại sao lại hai? Tôi không biết - thật dễ dàng quá. Tôi cứ việc điềm nhiên với lấy áo, mở ví rút ra hai tờ, rồi khoác áo ở trên vai, ra ý sắp sửa về. Rồi chọn lúc mọi người vô ý - mà dẫu có ý cũng không ai biết được - tôi đổi lấy áo của tôi vắt ở đầu giường Bân... Thế là xong, và gọn. Mai dậy Bân biết mất chắc chẳng bao giờ dám nghi ngờ cho tôi. Mà nghi ngờ thế nào được?
Tôi về từ đêm cơ mà! Vả lại cái áo đựng tiền hắn đã cẩn thận mang vào giường ngay từ chập tối, vậy nếu có người lấy, thì chỉ có người nhà cô đầu mà thôi. Mà người nhà thì cũng khó lòng đến đấy lấy được, họa chăng có ngay cô nằm với Bân. ừ, có lẽ Bân sẽ nghi cho nhân tình của hắn lấy... Chắc thế. Tôi mỉm cười: Bân sẽ không dám nói gì đâu; biết nhân tình lấy, hắn sẽ im lặng, sợ làm cho nhân tình xấu hổ, và sợ làm tai tiếng chủ nhà. Hắn vốn tính nhát, với lại hai trăm đối với hắn chắc chả là bao.
Tất cả những cách xếp đặt ấy diễn qua rất nhanh trong trí tôi. Chỉ một thoáng thôi, tôi đủ tưởng trước được các việc xảy ra như thế, êm thấm và yên lặng, và trôi chảy... dễ dàng quá, mà không còn sợ cái gì cả...
- Mời anh xơi thuốc.
Tôi giật mình đỡ lấy dọc tẩu. Cô Lan đã tiêm xong điếu thuốc từ bao giờ, quay dọc sang mời. Mắt cô nhìn tôi âu yếm. Tôi đưa mắt nhìn xuống, cầm lấy dọc hút. Điếu thuốc kêu vo vo, tiếng như ở đâu đưa lại. Qua làn khói trắng tỏa ra, tôi tưởng nhìn thấy tập giấy bạc một trăm, còn mới nguyên gấp trong ngăn ví. Hắn làm gì mà có lắm tiền thế? Lại mang để trong ví làm gì? Rõ anh chàng ngốc không biết dùng đồng tiền, tiền ở trong tay hắn cũng uổng. Ngộ có đứa lấy đi thì sao? Để thế có bữa mất thật...
- Anh nghĩ gì mà thần người ra thế? Say thuốc có phải không?
Lan để tay nhẹ nhàng lên người tôi, lẳng lơ đưa mắt hỏi. Tôi giả vờ cười không đáp, rồi xoay nằm ngửa, nhìn lên trần nhà. Trong người bứt rứt không yên... Lắng nghe thấy tiếng Bân thì thào và tiếng cười khúc khích của nhân tình hắn trong màn. Chiếc áo vắt ở đầu giường - chiếc áo của tôi - chắc vẫn còn y nguyên ở đấy.
Tôi tưởng tượng khi có hai trăm trong túi rồi, lên xe về điềm tĩnh đi nằm ngủ. Sớm mai mất tiền, thế nào hắn chả về qua nhà mình. Hắn gọi cửa vào, đánh thức mình dậy và bơ phờ bảo:
- Tôi mất hai trăm bạc tối hôm qua rồi, anh ạ...
Tôi thấy trước bộ mặt ngạc nhiên của tôi lúc bấy giờ - một vẻ mặt rất tự nhiên, - và tôi hỏi: "Chết chửa, mất bao giờ? Ở đâu?" - Hắn sẽ thuật lại buổi tối hôm nay, lúc mang áo vào giường, đến lúc thấy mất: "Chỉ có con nhân tình tôi nó lấy thôi, anh ạ. Chả còn ai vào đấy nữa..."
- Thế giấy bạc của anh có biên số không?
Nếu hắn không biên số thì mình cứ việc tiêu tự nhiên! Vạn nhất hắn có biên số rồi, thì bảo hắn đi trình cẩm. Nhưng mình sẽ tiêu ngay hôm ấy... Một người như mình cầm tờ giấy trăm vào Gô Đa mua hàng, ai dám nghi ngờ?...
Tôi nhớ lúc ấy tuy vẫn nói chuyện với mấy cô em, tôi xếp đặt đâu vào đấy rất chu đáo, phòng ngừa đủ mọi việc xảy ra. Chỉ còn việc lấy, và đổi áo nữa là xong. Rất dễ.
- Ấy kìa, anh đi đâu đấy?
- Tôi đi về đây, mai có việc bận, không thể ở lại được.
Tôi đã nhổm dậy đến bên mắc, với áo, chiếc áo của Bân. Qua lần vải tôi thấy chiếc ví kềnh kệnh răn rắn. Khoác áo lên một bên vai, tôi đi lại trong nhà, bồn chồn nóng ruột. Một cô đầu lê guốc ra hé cửa, nhìn ra ngoài trời:
- Tối lắm. Phải vạ gì mà đi bây giờ anh ạ.
- Đâu xem nào...
Tôi cũng đến bên cửa nghiêng nhìn ra ngoài. Tay tôi đưa vào trong áo, luồn vào khe ví, sờ vào mấy tấm giấy bạc. Tôi rùng mình. Mấy ngón tay mân mê đầu tấm giấy, một cái, hai cái...
- Thôi, vào không gió, anh ạ. Vào nằm cho ấm...
Tôi bỏ tay ra - thong thả, không vội gì, - theo vào, cái áo vẫn đè trĩu trên vai. Tôi ngồi ghé xuống cạnh giường, cầm chén nước lên nhấp, rồi lại đặt xuống.
Tiếng Bân trong nhà cất lên:
- Ông ấy về rồi à?
Tôi đáp:
- Không, đã về đâu. Tí nữa.
Bân nói câu gì sau, tôi cũng không nghe thấy. Tâm hồn tôi lúc bấy giờ thế nào, tôi không biết rõ. Tôi đứng lên, ngồi xuống, như một cái máy. Tôi chỉ băn khoăn, bứt rứt, và thời giờ qua... tôi cảm thấy đi qua tâm hồn tôi từ bên này sang bên kia... như thế không biết trong bao nhiêu lâu... Tôi khẽ thở dài, đứng lên lần này thì nhất định.
- Về thôi. Không mai đi sớm lại nhọc chết.
Bân hỏi vọng ra:
- Ồ, anh về à? Mấy giờ rồi đấy nhỉ?
- Gần một giờ rồi. Anh cứ ở đây. Cả mấy cô này nữa, đi ngủ đi cho béo mắt. Bận sau tôi ở lâu nhé.
Tôi đưa tay vuốt mái tóc một cô sán đến gần, hai tay để lên vai tôi, mắt nhìn ra vẻ âu yếm. Hai cô khác ngồi yên trên giường, cũng đưa mắt nhìn tôi như chờ đợi.
- Thôi đi ngủ đi.
Tôi gạt tay cô ấy ra, gấp cái áo tây trên cánh tay, rồi đi vào phía giường Bân nằm. Tôi cúi xuống, tì vào thành giường - cố ý tì vào chỗ vắt cái áo - nhìn vào trong, qua màn.
- Anh ở lại nhé - tôi mỉm cười - tri kỷ hết đêm nay cho nó sướng...
Cô nhân tình khúc khích trong chăn. Và Bân ngửa đầu trông lên, tay với vào tấm màn:
- Mai nhé.
- Oui, à demain.
Nhưng tôi chưa quay ra. Tôi vẫn cứ tì mình trên thành giường, lưỡng lự, một lát bấy giờ sao lâu thế. Rồi, không biết tại sao, bỗng nhiên:
- Áo anh đây này, đây là áo của tôi.
Và nói thêm bằng tiếng Pháp:
- Anh đếm lại tiền đi. Và để cẩn thận vào trong ấy.
Bân nhỏm nửa người dậy, cầm lấy áo:
- Merci, được rồi.
Tôi bước một bước lùi ra. Thế là hết. Bây giờ thì không sao đụng đến ví được nữa. Tôi bần thần ngơ ngẩn, mặc lấy chiếc áo của tôi, và đội mũ... Vừa gài khuy, tôi vừa nói mấy câu bông đùa vô vị với cô ả đứng ở chân giường sắp tiễn tôi về. Tôi trùng trình uống nước và hút thuốc, muốn cái thời khắc này cứ kéo dài ra mãi.
Đến khi ngồi trên xe về qua những phố khuya vắng vẻ, tâm trí tôi mới dần bình tĩnh lại. Gió lạnh thổi mát trên vừng trán nóng, và cái cảm giác mát ấy khiến tôi dễ chịu. Tôi nghĩ lại đến những cử chỉ và dự định của tôi lúc nãy, thật vừa như một người khôn khéo lại như một người mất hồn. Tất cả những cái đó bây giờ xa quá. Tâm trí tôi giãn ra, như một cây tre uốn cong trở lại cái thẳng thắn lúc thường. Tôi cảm thấy một cái thú khoái lạc kỳ dị, khe khẽ và thầm lặng rung động trong người, có lẽ là cái khoái lạc bị cám dỗ, mà cũng có lẽ cái khoái lạc đã đè nén được sự cám dỗ. Và một mối tiếc ngấm ngầm, tôi không tự thú cho tôi biết và cũng cố ý không nghĩ đến, khiến cho cái cảm giác ấy của tâm hồn tôi thêm một vẻ rờn rợn và sâu sắc.
* * *
Sáng hôm sau tỉnh dậy ở nhà, tôi ngẩn ngơ nghĩ lại các việc tối hôm trước, y như trong một giấc mộng, chứ không phải việc đã xảy ra... Tôi ngạc nhiên tự hỏi sao mình hãy còn là người lương thiện, không phải là kẻ ăn cắp. Mà tôi thú thực rằng nếu bấy giờ tôi đã là kẻ ăn cắp, cái đó cũng không khiến tôi lấy làm ngạc nhiên hơn. Mà còn là người lương thiện, tôi tự thấy cũng chẳng có gì là đáng khen. Tôi nhớ rõ lúc đó không có một ý nghĩ nào về danh dự, về điều phải, điều trái ngăn cản tôi, và khiến tôi đi vào con đường ngay, như người ta vẫn nói. Không, không có một chút gì như thế. Cái gì đã giữ tôi lại? Tôi không biết... Có lẽ chỉ một lời nói không đâu, một cử chỉ nào đấy, về phía này hay phía kia, đã khiến tôi có ăn cắp hay không ăn cắp. Chỉ một sợi tóc nhỏ, một chút gì đó, chia địa giới của hai bên... Tôi có tiếc đã không lấy hay không, hay bằng lòng mình vì đã chống giữ lại cái ý xấu? Tôi cũng không tìm biết rõ hơn. Hình như ý nghĩ ham muốn hay trù trừ tối ấy không phải là của tôi, hình như của ai ấy, của một người nào khác lạ, khác với cái người thường của tôi bây giờ...
Chúng tôi đều yên lặng. Anh Thành nói xong, với cái điếu hút một hơi thuốc lào rất kêu. Rồi anh thở ra thong thả, mắt lờ mờ nhìn dõi theo làn khói đi.

Thạch Lam 
BƯỚC XUỐNG TRẦN GIAN
Ta bước xuống trần gian tìm đâu đó 
Những ưu tư những ước nguyện thật gần
Bao toan tính bao lụy phiền theo mãi
Ôm kiếp người mà “mỏi gối chồn chân”
Vì ngũ trược nên đời không là thật 
Cuộc vui tàn, nước mắt đọng bờ mi
Danh với lợi chỉ “Trời cho” nói ngược
Hóa kiếp rồi tất cả rủ nhau đi
Mùi khổ lụy mà nào ai có biết
Vẫn tranh giành giẫm nát lên nhau
Khi thất thế mới thấy lòng đau nhói 
Thời gian trôi, nước đã chảy qua cầu
Xin khép lại những gì trong ảo mộng 
Thắp ngọn đèn trí tuệ của Thích Ca 
Nương diệu pháp tựa câu kinh giải thoát 
Nghe trong lòng...vọng...Yết-đế-ba-la..
Hàn Long Ẩn 
Thiên Trúc, California, đầu hạ tháng 6/2014
Tiếng kinh tụng,
Tiếng kinh tụng hàng đêm vang vọng,
Cứu bao người vượt thoát bến mê...

Sá chi một thoắt đi về,
Thương mình lại vướng trầm mê bụi trần !
Trách người hay lại trách thân ?
Sắc Không, Không sắc tuy gần mà xa !!
Trầm luân trong cõi ta bà,
Muốn quay đầu lại tìm hoa sen vàng...
Bao lần sen nở rồi tàn,
Tiếng  kinh xưa tụng còn vang trong hồn...
Quẩn quanh trong chốn càn khôn,
Sao chưa mõi gối, chưa chồn bước chân ?!
NM

Sắc Không 














- Tôi nghiệm ra rằng các nhà tu hành, theo tôn giáo vùng nào cũng vậy, đều có một vẻ mặt riêng. Nhà sư ta vừa gặp, tôi thấy hao hao giống nhiều vị cố đạo tôi quen; họ đều có một khuôn mặt khắc khổ, không sao lẫn được.
- Tôi không dám chắc. Đời các nhà sư bình tĩnh, phẳng lặng như ao tù thì họ còn đau đớn gì mà nét mặt khắc khổ được. Theo ý tôi...
Cương ngắt lời bạn. Chàng nói bằng một giọng trầm, như chứa chất một tin tưởng rất chắc chắn:
- Anh lầm.
Cương ngừng một giây, nhìn ánh mặt trời yếu ớt chiếu ngang vào gác chuông, thủng thỉnh nhắc lại:
- Anh lầm. Anh có quan sát mặt biển cả bao giờ không? Những buổi chiều sắp có giông bão, mặt biển yên lặng lạ lùng. Nhưng chính lúc ấy, những làn sóng ngầm rất bạo liệt đương chuyển động cả đáy biển. Đời nhà sư cũng vậy, anh ạ, chỉ phẳng lặng ở bên ngoài.
Thái cười mai mỉa:
- Và cả ở bên trong nữa!
Cương không trả lời, mắt lơ đãng nhìn vào quãng không. Sự tịch mịch chung quanh tăng lên dần với bóng chiều. Thái nhìn bạn:
- Anh nghĩ gì mà thờ thẫn cả người ra thế?
- Tôi nghĩ đến một câu chuyện xảy ra cách đây đã lâu, và vai chủ động là một nhà sư sống một đời phẳng lặng như anh vừa nói. Đến mãi bây giờ, tôi vẫn không quên được. Câu chuyện người khác cho là rất tầm thường nhưng tôi thấy hàm một ý nghĩa rất xâu xạ Anh biết chùa N... Ở vùng Bắc đấy chứ? Nhưng có lẽ anh không biết: anh có hay vãn cảnh chùa chiền đâu! Một ngôi chùa hẻo lánh vắng vẻ gấp trăm cảnh chùa này. Chùa làm trên sườn đồi, trong đám thông gió, mặt nhìn xuống một con sông nhỏ. Chung quanh là đồng ruộng chạy mãi đến tận chân trời. Mênh mông êm tĩnh, anh ạ. Chiều chiều, lúc mặt trời lặn, nghe chuông chùa thong thả rơi từng tiếng một, đến anh cũng phải cảm thấy tâm hồn tiêu tan vào sự buồn nản vô cùng của hư không. Mỗi tiếng ngân vang đi rất xa, lắng tai như nghe thấy sự rung chuyển của không khí trong êm lặng. Tôi chưa thấy một ngôi chùa nào tĩnh mịch hơn: dẫu linh hồn đương xúc động mạnh đến đâu, ở đấy cũng phải trở lại bình tĩnh với sự bình tĩnh vô cùng của cảnh chùa.
Trụ trì chùa N... là một vị sư ông ngoài ba mươi tuổi, ít nói, ít cười, vẻ mặt lạnh lùng, và một chú tiểu ngây thơ, mộc mạc. Sư ông không biết ở đâu đến, nhưng thật là một vị sư cần mẫn, lúc nào cũng tụng kinh, niệm Phật. Ở vùng ấy, ai cũng mến phục, có lẽ kính nể sư ông nữa; thấy sư ông bao giờ cũng trịnh trọng nghiêm trang, người ta thì thầm bảo nhau rằng sư ông là một vị chân tu đã đến cõi Nát bàn ngay trong thời hiện tại.
Cuộc đời của sư ông êm ả quá, ngày này sang ngày khác trong sự tĩnh mịch phẳng lặng. Mặt ao tù, như anh bảo. Nhưng thật ra là mặt biển khi lặng sóng.
Một mùa xuân kia, mơn mởn như má cô gái dậy thì. Hai cây đào trồng cạnh ngôi chùa và mấy cụm mẫu đơn thi nhau nở hoa; mùi hoa cam, hoa bưởi ở ngoài vườn, gió đưa vào chùa, pha trộn với mùi hương trầm; những chòm lộc non xanh rờn chung quanh chùa; tất cả sắc và hương của cỏ cây gặp tiết mới nở giãn ra, đầm ấm, say sưa như men rượu.
Thiện nam tín nữ rập đến chùa lễ bái và vãn cảnh. Trong mưa phùn, những mẫu quần áo rực rỡ làm tươi hẳn cảnh chùa vốn lạnh lẽo quạnh hiu, khiến cho ai nấy đều có cái cảm tưởng là cả đến ngôi chùa cũng sống lại với mùa xuân.
Trong những ngày vui vẻ ấy, dễ thường chỉ có sư ông là vẫn thản nhiên lãnh đạm, không cười nói, tâm trí bận theo đuổi một giấc mộng xa xôi huyền bí. Đời của sư ông về bề ngoài, vẫn bình tĩnh một cách dị thường. Ai có tinh ý lắm mới nhận thấy sư ông gầy đi, mắt sâu hơn, má hóp thêm. Người ta bảo đó là vì sư ông thức khuya nhiều quá, và kể chuyện với nhau rằng có đêm, những đêm hương thơm của cỏ hoa nồng nàn quá, trong làng đã đổ canh tư rồi mà vẫn còn nghe tiếng mõ đều đều vọng ra ngoài đồng vắng.
Một ngày về cuối xuân, trời mưa bụi, không khí ấm và nóng như báo trước những ngày hè sắp tới; một ngày người ta thấy chân tay rời rã, máu đọng lại trong các mạch. Khách thập phương đến lễ đông, nên sư ông bận trên chùa từ sớm, hương trầm nghi ngút xông lên suốt cả buổi.
Mãi đến quá ngọ, sư ông mới xuống nghỉ dưới gian nhà tổ. Sư ông ngồi yên, hai tay mỏi mệt đặt lên cặp đùi gầy, mắt mở to nhưng không trông thấy gì hết.
Bỗng chú tiểu ở ngoài chạy vào, vừa thở vừa nói:
- Bạch cu... hai người đến vãng cảnh chùa ban nãy a... Họ đem nhau đến sau tháp, bẩm cái tháp lớn a...
- Thật thế à? Gọi ông Lý mau!
Sư ông đứng phắt dậy, mắt sáng quắc, mặt tái đi, và chân tay run bật lên.Ở ngoài, mưa đã tạnh. Một mảnh trời lộ ra sau những đám mây xám. Một ngọn gió êm, lơi lả đưa lại hương thơm nhẹ của cỏ hoa. Nhưng sư ông không còn vẻ thản nhiên lúc thường; trong khi đợi lý dịch, sư ông cuồng lên như một con thú dữ; đi đi lại lại trong phòng một cách nặng nề hấp tấp.
Vừa thoáng thấy Lý trưởng, sư ông chạy xốc ra:
- Mô phật! Nhờ chư ông bắt giùm. Thật họ làm dơ bẩn cả nhà chùa.
Sư ông hối chú tiểu dẫn đường đi ngay để bắt cặp gian phu dâm phụ. Những nét bình thản trên mặt sư ông, ai cũng trông thấy rõ đã rối loạn vì lòng phẫn nộ:
- Bắt lấy chúng nó!
Nhưng tiếng động đã đánh thức cặp tình nhân đang mê mải say sưa. Thấy bóng người, họ vội vàng lẩn trốn. Người đàn ông nhanh chân chạy thoát, chỉ còn lại người đàn bà bị bắt dẫn đến trước mặt nhà sư.
Sư ông đăm đăm nhìn người đàn bà từ đầu đến chân như nhìn kẻ thù. Đôi mắt sắc của sư ông sáng lên theo dõi từng cử chỉ của cô ả; dừng lại một giây trên đôi vai tròn trĩnh để hở trong chiếc áo chưa cài hết khuy, rồi nhìn thẳng vào khuôn mặt trát đầy phấn và cặp môi đỏ chót. Nét mặt sư ông tỏ ra vẻ giận dữ và khinh bỉ đến cực độ.
Cô ả ăn mặc lòe loẹt như một gái giang hồ, vẻ mặt lo lắng, hai tay chắp lại van xin, mắt nhớn nhác nhìn sư ông và mọi người như năn nỉ.
- Xin cho dẫn lên huyện!
Tiếng nói rít, đầy oán hận của sư ông khiến ai nấy giật mình. Lý trưởng lưỡng lự một giây.
- Trời chiều mất rồi, bạch cụ. Có dẫn lên huyện cũng không kịp.
Hay là... cụ cho giam tạm ở chùa cho đến mai.
- Không thể được ạ.
Nhà sư nhất định từ chối và nhờ vậy cô ả kia được tha, sau một hồi xỉ mắng. Sư ông nhìn cô ả sửa lại vành khăn, xốc lại quần áo rồi lủi thủi bước ra khỏi Tam quan.
Đêm hôm ấy, sư ông thức khuya lắm. Tiếng mõ cứ đều đều đổ dồn vào yên lặng. Và hôm sau, người ta ngơ ngác kháo nhau rằng sư ông đã bỏ chùa ra đi, không biết là đi đâu. Người thì bảo sư ông hóa điên, người suy nghĩ hơn, bảo sư ông không muốn tu ở một ngôi chùa đã ô uế, trốn đi tìm một ngôi chùa khác, tĩnh mịch hơn.
Sự thật không ai ngờ đến cả. Sư ông đã cởi trả áo nhà chùa, trở về với đời nghiệp chướng.
Cương ngừng lại, châm thuốc hút một hơi dài. Làn khói quyện lấy hai người. Thong thả, ở trong chùa, ngân nga tiếng chuông thu không, như điểm cuộc đời yên lặng trong cảnh tịch mịch hư vô.
Thái yên lặng nhìn bạn. Cương đưa mắt nhìn theo khói thuốc bay, chậm rãi nói:
- Đấy anh xem. Cuộc đời phẳng lặng của sư ông chùa N... là hầu hết cuộc đời của các nhà tu hành. Phẳng lặng ngoài mặt, nhưng bên trong rối loạn vô cùng. Thật là một bãi chiến trường. Bãi chiến trường của tín ngưỡng và dục vọng. Đè nén dục vọng không phải dễ dàng; trái lại, nhà tu hành mỗi lúc mỗi đau khổ lắm mới giữ được mình. Cuộc chiến đấu càng lâu càng tăng vẻ mãnh liệt; phần nhiều thì ngọn lửa lòng cháy một ngày một bốc, cho đến lúc làn gió nhẹ bên ngoài thổi qua cũng đủ làm bùng to lên.
Những ngày xuân ấm là những ngày đau khổ nhất cho các nhà tu hành; chung quanh họ, từ bông hoa ngọn cỏ cho đến muông thú, thấy đều say mê trong thanh sắc, trong dục vọng, riêng các nhà sư phải sống theo nhịp một điệu riêng, điệu của hư vô, của cõi chết. Nhưng nhắm mắt lại, chắc họ còn cảm thấy gió xuân mơn trớn như chiếc hôn nhẹ, và lúc gõ mõ tụng kinh, nhiều hình ảnh khêu gợi chắc đương lả lơi trước mắt.
Tôi nghĩ mà thương sư ông chùa N... ngày rằm tháng giêng. Những dáng điệu vô tình lả lơi của các cô gái đi trẩy hội, màu áo và hình sắc, mùi phấn và nước hoa lẫn vào hương trầm, ngần ấy thứ thừa sức cám dỗ một người, và người bao giờ cũng yếu đuối. Anh đừng tưởng sư ông phẫn nộ nhìn cô gái giang hồ là vì không tôn trọng luân lý: sư ông lúc đó đương chống giữ với sự cám dỗ bên ngoài, và vì thế sinh ra thù oán đến căm hờn nguồn rễ của dục vọng, người đàn bà. Lúc sư ông nhìn một cách ghê tởm và khinh bỉ thân thể cô gái giang hồ, tôi chắc là lúc thân thể sư ông rung động vì dục vọng bị đè nén, và sư ông đã ghê tởm và khinh bỉ chính người sư ông mà không biết. Ngọn lửa nhóm trong lòng sư ông đã cháy lâu rồi, không thể dập tắt được. Đôi vai tròn lẳn của cô ả chỉ là một giọt dầu đổ thêm vào đám lửa đương ngùn ngụt...
Ngừng một giây, Cương buông từng tiếng một, như vừa nói vừa nghĩ:
- Sư ông bỏ chùa là phải.
Chung quanh hai người, trời đã bắt đầu tối sẫm. Thái nghe tiếng bạn nặng nề rơi vào quãng không, như hàm súc một sự cảm động rất mạnh nhưng ngấm ngầm.
Chàng đột ngột hỏi:
- Sao anh biết rõ tâm lý nhà sư ấy thế?
Cương không trả lời. Chàng mỉm cười, đôi mắt nhìn vào trong đêm như nhìn một ký vãng mù mịt. Thái ngạc nhiên nhìn, và bỗng nhận rõ mặt Cương nổi bật lên trong tối, mắt sâu, má hóp, vẻ khắc khổ như mặt kẻ tu hành. 

Hoàng Đạo 











1:04:5


[LIST] Tổng hợp
những ca khúc v
mùa đông (P1)

Linh Mạnh
YouTube - 6 thg 12, 2013

Xem trước
4:26

Người Tình Mùa
Đông - Như Quỳnh
(ASIA 6)

Asia Entertainment Official
YouTube - 9 thg 12, 2015

41:38
[ Playlist ] - Những
Bài Hát Hay Nhất
Về Mùa Đông 2015

Phạm Công Official
YouTube - 18 thg 12, 2015

Xem trước
1:42:00

Những Bài hát Hay
về MÙA ĐÔNG

Nguyễn Sơn
YouTube - 10 thg 11, 2016

Xem trước
5:05

Mùa Đông Không
Lạnh - Akira Phan
[Official]

POPS MUSIC
YouTube - 10 thg 4, 2013

Xem trước
1:11:06

Tổng hợp những
bài hát về mùa
đông

Link Rubi
YouTube - 5 thg 12, 2013

Xem trước
5:22

Lk Người Tình Mùa
Đông - Em Yêu
Anh - Nơi Tình Yêu
Bắt ...

POPS MUSIC
YouTube - 13 thg 5, 2015

1:35:32

Akira Phan | LK
Mùa Đông Không
Lạnh - Điều Ước
Giản Đơn ...

POPS MUSIC
YouTube - 3 thg 2, 2017

Xem trước
3:48

Mùa Đông Thương
Nhớ - Lê Như
[Of

POPS MU
Posted by NM Phan thị Ngọc Diệp at 19:55
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên XChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest
Labels: Tháng 11

Thứ Sáu, 25 tháng 10, 2019

Nhạc - Thơ - Văn Lá đậu rồng


Tình Khúc Bolero Về Các Loài Hoa  

 Tìm đâu ngày vui
Ngày vui chừ thoắt qua mau,
Gặp nhau giờ đã mái đầu chớm phai.
Nhớ khi nắng sớm ban mai,
Cùng nhau sum họp sánh vai vui đùa...
Chẳng màng hơn thiệt ganh đua,
Thương mùa gió chướng sớm trưa năm nào,
Đậu rồng tươi lá xanh sao,
Với bao kỷ niệm ước ao quay về...
Qua rồi một giấc mơ quê,
Muốn quên càng nhớ lê thê nỗi buồn !
NM
 Lá đậu rồng
 Gần 9 giờ đêm chế Hoài mới vội vã đến. Vẫn tính cách gấp gửi thường ngày, chế Hoài luôn miệng giải thích về việc đến trễ của mình. Mấy hôm nay tiệm tạp hóa của chế bán được, khách tới lui đông hơn mọi ngày; hổm rày trời mưa sụt sùi, thằng Út của chế xổ mũi, ho mấy bữa liền không hết, phải đi bác sĩ; chờ đứa lớn đi học thêm về, đóng cửa tiệm để nó coi nhà đi mới được; anh Tư em hả, ổng phải ở nhà coi chừng mấy đứa nhỏ, bây giờ đâu có đi đâu mà đi được hai vợ chồng một lượt đâu em ơi… Với những lý do như vậy, hoặc gần gần như vậy không riêng của chế Hoài, mà của hầu hết bạn bè năm nào lúc còn chung xóm cũ. Những dịp đám tiệc như vầy, hết người này đến người kia luôn trông ngóng ai đó đã từ lâu rồi không gặp. Nhiều khi mong gặp mà quá nhiều công việc, không có lúc rảnh rang. Dường như bây giờ không ai có đủ thời gian cho công việc trong ngày của gia đình mình
Năm, bảy đứa lại xúm xít quanh chế Hoài trên bàn tiệc. Ai cũng hỏi thăm sức khỏe, công việc làm ăn, gia đình, con cái và cả những dự tính tương lai của nhau. Nhiều câu hỏi và những câu trả lời vây lấy nhau nên không có ý nào cho cạn cùng, có vẻ đãi bôi, chiếu lệ nhiều hơn. Đến lúc dọn món tôm nướng, một đứa đẩy dĩa rau đến gần chế Hoài, nói: “Dĩa rau này của chế đó!”. Chế Hoài thoáng chút ngạc nhiên: “Ủa! sao của chế, ăn chung cho vui! - “Tại chủ nhà muốn dành riêng cho chế vậy mà, có gì đâu”… - “Ừa hén! Chế biết rồi, lá đậu rồng đây mà. Lâu lắm rồi mới được ăn lá đậu rồng, ở chợ bây giờ làm gì có lá mà ăn”…
Một ngày vào mùa gió chướng năm đó, con kênh trước nhà giựt nước xuống sâu, chế Hoài rủ chúng tôi bữa nào lấy mùng cũ kéo tép trấu để chế Hoài chiên bánh tép cho ăn. Đề xuất của chế Hoài đứa nào cũng hăm hở muốn thực hiện ngay. Nhưng bước chuẩn bị cũng không phải nhanh được. Phải ngâm gạo rồi xay thành bột. Đứa nào quen thì leo bẻ dừa khô thắng dầu để chiên, để trộn bột… Kéo tép trấu không lâu nhưng lựa rác và làm sạch rất lâu. Phân công đứa này hái rau, kiếm món này, món kia hùn vô để làm nước mắm… và chính trong dịp này món rau bằng lá đậu rồng của chế Hoài xuất hiện. 
Bữa tép chiên sau cùng cũng được thực hiện và chúng tôi đã có một bữa ăn bên nhau thật ngon, thật no trong vườn nhà chế Hoài. Chế và chúng tôi nhà chung xóm, chơi thân nhau nhiều năm từ nhỏ và có nhiều kỷ niệm. Món bánh tép chiên gói rau vườn là một trong những kỷ niệm đó của chúng tôi. Và nếu như không có món lá đậu rồng thì chúng tôi không giữ được ấn tượng đến bây giờ. Không phải điều to tát hay lạ lẫm gì mà ngược lại, chính điều đơn sơ ấy đã đọng lại, không phai mờ trong lòng chúng tôi. Ngày xưa đơn sơ là vậy, thiếu thốn là vậy mà đã thành kỷ niệm, thành ký ức dài lâu. Mấy mươi năm sau, vội vã nhận ra nhau trên đường đời chỉ còn một nụ cười, một cái vẫy tay hay một lời hẹn mà chưa biết lúc nào sẽ ngồi lại được bên nhau đủ đầy như ngày cũ.
So với các món chè đậu xanh, đậu đỏ hay cá nướng rơm mà chế Hoài cùng chúng tôi tụ tập trong vườn nhà để nấu nướng thì món bánh tép là hoàn chỉnh và ngon hơn cả. Ai cũng nhớ và đọng lại trong lòng mọi người bây giờ một từ duy nhất là: vui! Những ngày tuổi nhỏ vô tư, phá phách thiệt nhiều mà cũng thiệt vui, giờ chỉ còn là nỗi nhớ. Cuộc sống bây giờ luôn thôi thúc mọi người vươn lên phía trước với bao hoài bão, ước vọng cho tương lai, cho gia đình, sự nghiệp nên mọi người luôn cảm thấy chật vật với thời gian. Ít khi được dịp lắng lòng bên nhau với những kỷ niệm một thời ấm áp đáng yêu, đáng nhớ.
Tôi cũng trong guồng quay đó trước cuộc sống bộn bề. Duy mỗi năm khi gió chướng về lại nhắc tôi nhớ chế Hoài và bạn bè thân của những ngày xưa thân ái ấy. Chẳng gì to tát hay lớn lao, câu chuyện nhỏ chỉ bắt đầu với những chiếc lá đậu rồng tươi non ngày cũ…

Tháng 11/2016
ST BL 

 Tình Mẹ
Tình mẹ đậm đà bao la hơn muối,
Suối dẫu cạn nguồn quyết vẫn nuôi con...
Thương con thân mẹ héo hon,
Trán mẹ nhăn riết đâu còn tuổi xuân?!
NM 
 
 Mùa đậu phộng
1. Làng trồng đậu phộng (lạc) bên kia sông. Những vạt đậu xanh mướt, trải dài. Mới gieo cữ đầu năm, quay lại quay đi đã đến kỳ thu hoạch. Đi nhổ đậu, thế nào nó cũng nằng nặc đòi mẹ cho theo. Nhổ phụ ư, không đâu, nó theo để chơi và chực… mót! Nói mót đậu phộng, lũ nhóc xóm Soi đứa nào cũng mê tít. Đậu nhổ lên dồn đống, người lớn lặt hết trái già trái chắc cho vô bao vô gánh; số trái non, lép còn lại là phần trẻ con. Chịu khó mót kỹ, đem về rửa sạch, luộc lên đổ ra rổ, chị em xúm ngồi bóc, nhai. Đứa nào cũng chắp hít khen ngọt khen ngon. Mà ngon thiệt, có lép cũng vẫn là… đậu phộng; nhà quê khổ cực, trẻ nhỏ mấy khi có món “xa xỉ” như đậu phộng luộc mà ăn? Vậy nên chuyện giành mót đậu cũng không hiếm pha ẩu đả xảy ra. May, nó con gái, lại đẹt câm (quá chậm lớn - phương ngữ Phú Yên) nên mấy anh trai thương. Không phải đánh nhau, có khi lại còn được nhường cho chỗ tốt…
Lượm được vài trái đậu phộng chắc (người lớn bỏ sót) là chuyện… trời cho, ít có. Mừng lắm. Đậu phộng chắc không luộc mà để dành đem nướng. Lột lớp vỏ cháy sém, hạt đậu rám lửa vàng ươm cho vô miệng nhai rùm rụm. Vị đậu phộng nướng “đủ tuổi” quả là hết ý: đã ngầy ngậy vị béo bùi lại còn dậy hương thơm nức. Tiếng nhà bao nhiêu năm trồng đậu phộng nhưng chưa khi nào mẹ cho chị em nó một bữa đậu phộng ra hồn. Mùa thu hoạch, đậu tải về bao nọ nối bao kia dựng kín góc nhà. Vậy nhưng đừng mơ: đậu chắc đem cân bán; còn mớ đậu hơi lép lép mẹ vô bao cất kĩ, dành rang đâm trộn muối ăn… cơm. Với mẹ, những món gì không ăn với cơm đều được vô danh mục “ăn bậy”, “ăn phá cửa phá nhà”. Bây ăn cho đã miệng thì chỉ có nước… sập nhà, mơi mốt lấy gì ăn? Trên đống bao đậu phộng còn chưa “xuất cảnh” mẹ gác cây roi mây to, ngụ ý răn đe: đứa nào to gan đụng vô là chết với mẹ!
2. Lệnh mẹ to, có điều cơn thèm đậu phộng của nó cũng không hề nhỏ!
Hết mùa thì đậu lép đậu lừng gì cũng xem như “bế mạc”. Vậy nhưng dư vị những bữa tiệc đậu phộng lúc đang mùa cứ dai dẳng bám đeo. Đậu luộc nóng mềm, đậu nướng giòn tan… Gọi “tiệc” cho oai chớ tiệc tùng gì; vài ba rổ đậu mót (vỏ nhiều hột ít) cho 5 cái “tàu há mồm” nhà chị em nó chẳng qua là… trây mép, gây thèm hơn thôi. Đậu nướng càng thảm: tìm lượm đỏ mắt cũng chỉ được đứa vài hột, ăn cho biết mùi. Rón rén thò tay vô mớ đậu nguyên phơi cào đống dưới sân, chưa tới nơi đã bị mẹ quát, chạy không kịp ngó! Mẹ đúng là… đồ keo kiệt, nó lầm bầm, đậu nhà tùm lum, con ăn vài hột cũng tiếc! Chị Hai trợn mắt: Mày vừa nói gì? Em có nói gì đâu…, nó phát hoảng chối bay. May, chị Hai chưa nghe rõ; nếu không thể nào chị cũng sẽ lập tức thế… mẹ hành đạo, ăn roi là chắc. Chị Hai giống mẹ, hung không ai bằng!
Bực dọc, sợ sệt gì cũng không xua được cơn thèm. Mấy bao đậu phộng - phải chi mẹ mang đi đâu cho khuất mặt khuất mày; đằng này, nó cứ lù lù đứng góc nhà như thách thức, trêu ngươi. Cám treo heo nhịn đói, lần đầu tiên nó mới thấm hết ý nghĩa “đoạn trường” của thành ngữ ấy. Được, mình đã có cách. Bao đậu phộng to đùng, bớt mất một vốc thì có thánh mới phát hiện ra. Ai biểu mẹ cứ để lù lù trước mắt, trêu ngươi cơn thèm của nó chi. Cái này là lỗi tại mẹ, không phải tại nó…
3. Một mũi dùi nhọn, chọc lách vào cái bao “da rắn”, khéo léo đùa từng sợi cước ép sang bốn góc. Lỗ trống to dần, vừa vặn moi rớt hạt đậu phộng ra ngoài. Moi được một hạt thì sẽ có khả năng moi đến… mười hạt. Mỗi bao mười hạt thôi. Nó đủ khôn ngoan để hiểu rằng: không nên quá tham. Lấy đủ số quy định xong lại dùng dùi khéo léo đùa từng sợi cước trả về chỗ cũ. Cẩn thận hơn, nó còn hè hụi vần bao đậu quay cái phía “tì vết” vào trong cho khuất. Xong! Cho “chiến lợi phẩm” vào túi quần, đợi mẹ đi làm đồng là xuống bếp cời than đem nướng. Món đậu phộng nướng (ăn vụng) quả là ngon, ngon đến gấp đôi ba lần những hạt đậu mót công khai. Đúng rồi, phải khổ công nghiên cứu chớ dễ gì na. Nó thấy tự hào với cái tuyệt chiêu moi đậu phộng thuộc hàng “bí kíp”. Mình thông minh quá xá. Ba mẹ có tài thánh chắc cũng không thể nào ngờ…
Không ngờ thật. Nó “trổ ngón” mấy lần mà ba vẫn chỉ nhìn đống bao hơi xộc xệch, bán tín bán nghi: đậu phộng mình đã phơi khô mà sao để nó nhót (khô rút) dữ vậy bà…
4. Lần đầu tiên nó oán mẹ, oán tới “xương tủy”!
Đầu đuôi cũng chỉ do mấy hạt đậu phộng. Hờn đúng nửa tháng. Im ỉm, không buồn cười nói. Với nó vậy là “to chuyện” bởi bình thường, nó mang danh “đài phát thanh”, mồm như tép nhảy. Mẹ dỗ, dụ cho thứ này thứ kia nó cũng nhất quyết không mở miệng…
Mấy lần đầu “chôm” đậu phộng đem nướng nó đều lột vỏ tại trận, lia vô bếp đốt hết (để “phi tang”). Hôm ấy ỷ y nhà không có ai, nướng xong, nó mang ra bậc cửa ngồi lột. Dồn dưới chân đống vỏ, định bụng ăn xong sẽ hốt ném ra ngoài thì con Tím xóm trên ơi ới chạy qua rủ đi bắt nẻ (đánh chuyền). Cái tính hậu đậu cộng với mê chơi khiến nó lật đật vù theo, quên béng chuyện phi tang “chứng cứ”. Chiều về, nhìn đống vỏ đậu phộng cháy lam nham dụ mời lũ kiến đến bu đen mẹ hiểu ngay cớ sự. Rút cây roi mây, mẹ điểm danh từng “đối tượng tình nghi” trong nhà và không khó khăn gì để tìm ra nó. Mấy lằn roi đích đáng. Con dạy không nghe. Ăn tàn phá hại. Cái đồ “phá gia chi tử” không đánh để chi… Đánh đau thật. Lần đầu tiên mẹ đánh nó đau như thế. Mỗi lằn roi mẹ quất, cơn phẫn nộ trong người nó lại trồi lên cao. Chỉ chảy nước mắt chứ không khóc. Đau một phần nhưng cái chính là ức. Mẹ thật tệ, chỉ mấy hột quèn, mấy vốc đậu phộng, gì to tát đâu mà nỡ đánh con te be. Tao biểu một cũng chừa hai cũng chừa, mày còn tái phạm nữa là biết tay… Tái phạm ư, thèm vào! Nó đã thề độc: từ nay có thèm tới chết cũng không đụng vô đậu phộng của mẹ…
5. Nó đi học xa. Lên thành phố. Tháng tháng, mẹ phải chắt mót gửi tiền từ dưới quê.
Hè, về nhà. Bữa cơm chiều mẹ dọn ra chỉ có tô canh rau, chút cá kho và cối muối đậu phộng. Vẫn thứ muối đâm từ những hạt đậu lép. Mẹ không động đến canh cá, ngồi xúc muối đậu ăn khan. Bây ăn đi, kệ tao, quen rồi… Hỏi tình hình thu hoạch đậu năm nay ra sao, mẹ than: mất mùa, lại còn rớt giá. Đậu thu lên vét bán sạch sành sanh cũng mới đủ lo cho mày học phí. Còn tiền ăn tiền ở chưa biết tính sao… Trán mẹ nhăn riết, những vệt chân chim đuôi mắt như hằn sâu hơn. Nó buông chén, nhìn mẹ lom lom: dạo này mẹ già đi nhanh quá!
Con Út sà vào mâm xúc muối đậu phộng. Miếng muối đậu mặn chát. Nó nhai lúng búng, cằn nhằn: đậu đã lép mẹ còn tham, cho muối vô chi mặn dữ…. Mẹ lập tức chống đũa, trợn mắt: muốn ăn ngon thì từ mai… nghỉ học ở nhà rồi ăn ngon, con nha?
Y Nguyên

                             Mầm cây đậu đỏ
Khi cầm những hạt đậu đỏ của chị, nó như mang lại cho em một cảm giác xuyến xao, như những niềm hy vọng sắp nảy nở từ lòng bàn tay em. Năm mới đến rồi, chúng ta có quyền hy vọng, đúng không chị.
Sáng sớm, cậu bé thức dậy thấy trời vẫn còn se lạnh dù những ngày lập đông đã qua đi từ lâu lắm rồi, làn gió xuân b‌ắ_t đầu phe phẩy ngang dọc thổi quanh khu vườn nhà cậu bé. Đám cây cối trong vườn sau mấy ngày rét như c‌ắ_t da c‌ắ_t thịt kéo dài đến độ chỉ toàn những cành nhánh trụi tơ, nay đang lên chồi nảy lộc. Những chú chim sẻ buổi sáng cũng đáp xuống cây mận gai già cỗi trước hiên nhà ríu ra ríu rít, chỉ có tôi là thong dong đang nằm lọt thỏm trong lòng bàn tay cậu bé. Hơi ấm từ cậu ấy truyền qua khiến tôi cảm giác mùa đông về không lạnh lẽo như tôi tưởng, mà hơi ấm này còn mang mùa xuân đến rất gần.
Từ ngày đầu tiên đặt chân vào khu vườn, tôi đã được quan tâm một cách đặc biệt âu yếm từ cậu bé. Ân là tên cậu chủ nhỏ của tôi, nhưng mọi người trong nhà hay gọi cậu ấy là Nấm Mèo, đơn giản vì tóc của cậu ấy giống hệt như một cây nấm. Năm nay Nấm Mèo đã mười sáu tuổi, vẫn còn hơi nghịch ngợm một chút nhưng trông cậu ra dáng người lớn hẳn. Chúng tôi làm bạn với nhau được gần hai năm. Cũng xin nói thêm chút xíu về cuộc gặp gỡ giữa tôi và Nấm Mèo. Hồi đó, ông chủ tôi tức là bố của Nấm Mèo trong một lần đi công tác về, ông đã mua những hạt đậu đỏ làm quà tặng cho con trai mình vì biết cậu rất thích cây cối và những hạt mầm, nên khi nhìn thấy những hạt đậu đỏ tí hon, cậu reo lên sung sướng rồi quyết định ra vườn trồng thử. Dưới tán cây mận gai, trong chậu kiểng nhỏ, Nấm Mèo ngồi tỉ mẩn xới đất, gieo mấy hạt đậu vào. Nhìn cách cậu ấy chăm chút từng li từng tí cho cái chậu kiểng của mình, tôi mới thấy hết tình yêu thiên nhiên trong cậu lớn đến dường nào. Mãi đến sau này tôi cũng không bao giờ quên được tình yêu của Nấm Mèo dành cho tôi.
Thế là từ đó, tôi tập làm quen với cái mùi nồng nồng và sự ẩm ướt của đất. Khu vườn quanh tôi không bao giờ khô héo, có vẻ như ngày nào chúng cũng được uống nước đủ đầy, là do bàn tay chăm sóc rất nhiệt tình của Nấm Mèo. Cho đến một hôm, tôi nhận ra, tôi sắp không còn là hạt đậu nữa, tôi cảm nhận rõ dòng nhựa đang chảy trong tôi, mầm non đang cựa quậy trong tôi _Thậm chí một vài lần nhìn qua khe đất, tôi thấy những tia nắng nhỏ xíu đã nằm bên cạnh mình tự bao giờ, như để gửi đi thông điệp, rằng ở đâu đó ngoài kia Mặt Trời đang chờ đón tôi từng ngày khi tôi thật sự có thể tách ra từ kẽ đất vươn lên. Như một niềm tin mạnh mẽ, tôi cố hấp thụ nước, hấp thụ á‌nh sáng và cố vươn lên _Tôi tin chắc vào một ngày không xa, tôi sẽ trở thành một cây con, rồi sẽ lớn, sẽ giúp ích cho mọi người, đặc biệt là Nấm Mèo, chính cậu đã đem đến cho tôi niềm hạnh phúc này. Có lẽ từ hôm nay, tôi sẽ sống những ngày thật khác.
Hai tuần trôi qua, dài ngoằng.
Rồi ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi cũng đã đến. Hôm nay chính x‌á_c là ngày tôi hạnh phúc nhất, chẳng phải mơ cũng chẳng phải mộng mà có rất nhiều mầm cây như tôi cùng chứng kiến, tôi đang ủ mình dưới nắng, Mặt Trời thì đang mỉm cười trên kia. Thành công rồi, cuối cùng tôi đã tách được từ lớp đất ẩm để vươn lên khỏi mặt đất, c‌ơ t‌hể tôi đã thay đổi, cái hạt đậu nhỏ xíu, khô queo ngày nào giờ là mầm non xanh um tràn đầy sức sống. Tôi bây giờ đã khác, xung quanh tôi, những bạn bè chơi thân thiết với tôi tất cả đều cố gắng vươn lên. Chà, xem mấy chị cúc đại đóa cạnh tôi này, là của Nấm Hương trồng đấy đang e ấp những nụ hoa bé xíu, gọi Tết về sớm đây mà, cô nàng thiên lý kia đúng là điệu đà khi khoe những đường nét mềm mại, uyển chuyển, còn anh bạn trúc nữa chứ, anh ta cao chót vót mỗi lần ngước lên là tôi muốn quẹo cổ luôn, ai bảo tôi lùn nhất bọn. Nhưng điều đó chẳng sao, cuối cùng tôi đã thấy Mặt Trời, đã là một thành viên trong khu vườn này. Có tiếng bước chân từ xa, thì ra là cậu chủ Nấm Mèo.
– A ha ! Chào mừng bạn hiền, cuối cùng bạn cũng lên mầm rồi. Một, hai, ba, bốn, được bốn cây. Hay lắm !
Nhìn gương mặt Nấm Mèo, nụ cười rạng rỡ và cả đôi mắt lấp lánh niềm vui kia nữa, tự dưng tôi thấy yêu quý cậu ấy lạ lùng. Cảm giác giống như tôi được s‌i_n_h ra thêm một lần nữa vậy.
– Làm gì đó nhóc ? – Tiếng Nấm Hương vọng lại từ chỗ cây mận _Thì ra hôm nay không chỉ có Nấm Mèo, khu vườn còn có sự xuất hiện của Nấm Hương. Họ là chị em và cũng giống như Nấm Mèo, Nấm Hương là tên tôi đặt cho cô chủ.
Nấm Mèo bê cái chậu kiểng có bốn cây nhỏ xíu lại đưa lên trước mặt Nấm Hương, cười tươi rói.
– Mấy hạt đậu của em lên mầm nè chị!
– Chị thấy lâu rồi, mà em trồng chi vậy. Để ăn hả ?
– Không phải ăn. Em đang thí nghiệm cho bài thực hành đầu tiên của môn s‌i_n_h học.
– Bài thực hành cũng đâu cần phải chăm chút kỹ vậy ! – Nấm Hương sờ tôi một cái rồi nhìn sang Nấm Mèo. – Chị nghĩ em không cần tốn nhiều công sức, chỉ cần gieo xuống đất ẩm, nửa tháng sau chúng sẽ từ từ bò dưới đất chui lên thôi à.
– Em hiểu, em chỉ muốn dành chút tình cảm đặc biệt cho mấy cây con này.
– Nhưng tưới nhiều nước là không tốt đâu nhóc. Sẽ bị ngập, bị úng, rồi sau đó là c‌h_ế_t đấy!
– Hìhì ! – Nấm Mèo nhe răng cười. – Chị khỏi lo, em tự biết chăm sóc cho cây của em.
– Ừ, để xem Tết này chậu cúc đại đóa của chị và mấy cây đậu đỏ còi cọc của em, chậu nào đẹp hơn nhé !
Nấm Hương nói xong câu đó, cô rảo bước nhanh về phía cánh cửa sắt dẫn vào nhà. Khu vườn chỉ còn lại Nấm Mèo, cậu ngồi bệt xuống đất, vừa nghịch lá mận vừa nhẩm theo giai điệu của một bài hát nào đó p‌h_át ra từ MP3 để trong túi. Bất chợt một chiếc lá khẽ lìa cành và đang cùng gió chao nghiêng. Nấm Mèo vội chạy theo chiếc lá, chạy theo cơn gió, cho đến khi chiếc lá rơi xuống mặt đất, nhưng cậu chụp hụt, dù chỉ một giây trước nó khẽ chạm vào thân hình mỏng manh của tôi.
Từ sau hôm đó trở đi, hầu như ngày nào Nấm Mèo cũng ra vườn với lũ chúng tôi. Cả đám, không ai nằm ngoài sự quan tâm của cậu chủ. Những buổi chiều, Nấm Mèo ngồi dưới gốc mận nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, kể cho chúng tôi nghe hàng tá chuyện vụn vặt, lượm lặt từ cuộc sống bên ngoài, chẳng hiểu đầu đuôi ra sao mà chuyện nào cũng thú vị. Có hôm cậu ấy kể cho bọn tôi nghe về Nấm Hương và Vĩnh, chàng trai trên mức bạn bè của cô chủ. Dạo gần đây không thấy Vĩnh đến nhà chơi, qua lời kể của Nấm Mèo tôi mới biết thì ra giữa họ đang xảy ra chiến tranh lạnh. Nấm Hương là cô nàng kiêu kỳ, không đời nào cô ấy lại làm hòa trước với Nấm Rơm (tên tôi mới đặt cho anh chàng Vĩnh). Nghe Nấm Mèo kể chuyện làm tôi biết nhiều hơn về những người cậu quan tâm, về nhóm bạn thân nhất của cậu và cả một người mà người đó không muốn cậu vượt qua mức tình bạn nhưng tình cảm của cậu lại trên mức tình bạn. Ôi, rắc rối thiệt _Tình cảm con người chỉ mới nghĩ đến thôi đã thấy giống như mớ bòng bong.
Song có một điều tôi chắc rằng mỗi đứa trong bọn tôi sẽ cố gắng làm cho khu vườn ngày càng đẹp hơn, để mang đến nhiều niềm vui cho những chủ nhân của khu vườn.
Một ngày mới lại b‌ắt đầu. Hôm nay Nấm Mèo ra vườn sớm, cậu nhìn chăm chăm vào tôi, đột nhiên thốt lên, “Nhóc đã ra nụ rồi sao”. À, đó là lý do cậu ấy nhìn tôi kỹ như vậy. Chính tôi còn chưa kịp nhận ra nữa mà, nhưng lúc này tôi đang tràn ngập niềm vui _Từ hôm nay tôi sẽ dành hết chất dinh dưỡng để nuôi bé nụ này, là kết tinh tình yêu của tôi và Nấm Mèo đấy. Buổi chiều, Nấm Hương ra thăm vườn, một mình, lần đầu tiên tôi thấy cô chủ đi một mình, tôi háo hức chờ đợi vẻ ngạc nhiên của cô khi thấy tôi ra nụ và chờ đón những cái vuốt ve ân cần, trìu mến. Nhưng Nấm Hương cứ ngồi ủ rũ dưới gốc mận, chẳng nói chẳng rằng, làm tôi cũng sốt ruột không biết chuyện gì đã xảy ra với cô. Rồi tôi nghe cô lẩm bẩm. “Sao cậu lại đối xử với tớ như vậy _Tớ đã làm sai chuyện gì mà b‌ắt tớ phải xin lỗi cậu, chính cậu đã coi thường tớ. Cậu là đồ xấu xa, đừng bao giờ bén mảng đến đây nữa. Đồ xấu xa”_Thì ra cô ấy đang nguyền rủa Nấm Rơm. Có vẻ như chuyện giữa họ rất nghiêm trọng, thảo nào Nấm Mèo gọi Nấm Hương là cô nàng thời tiết, sáng ngân nga hát vi vu, trưa gắt gỏng, b‌ỏ_n_g rát, chiều về lại buồn rười rượi. Đến Nấm Mèo cũng khó gần gũi với cô huống chi anh chàng Nấm Rơm kia. Nhìn cô chủ, cậu chủ, thật tình tôi chẳng vui nổi, dù tôi mới biết mình vừa có thêm một chiếc nụ nhỏ xinh.
Những ngày nắng tháng mười hai trôi qua nhanh nghĩa là Tết đang đến. Sáng nay, mở mắt ra, tôi đã cảm nhận không khí xuân rộn ràng khắp vườn, đỗ quyên đỏ rực, hoa lan tươi tắn, cúc đại đóa vàng ươm. Các bạn tôi ai nấy đều đang vui vẻ thì bất chợt một cơn gió thổi thốc tới, cơn gió mạnh đến mức làm mấy cành mận gai cũng phải rung rinh. Ầm. Một p‌h_át như trời giáng. Chẳng biết bấu víu vào đâu, tôi tự nhủ kiểu này mình c‌h_ế_t chắc. Nhưng vào giờ phút quan trọng đó, tôi thấy Nấm Mèo đang ở trước mắt tôi và cành mận đã gãy rớt xuống trúng chân cậu Thì ra, khi nghe tiếng gió thổi Nấm Mèo đã chạy ra vườn, kịp lúc đỡ cành mận để c‌ứu bọn tôi và cả cây bonsai của ông chủ. Nấm Hương nghe tiếng động ngoài vườn, cô cũng chạy ra, hốt hoảng.
– Em sao vậy nè, Nấm Mèo ?
Vừa hỏi cô vừa kéo cành mận qua một bên rồi gọi điện thoại cho ai đó, tôi nghĩ chắc cô gọi người đến giúp đưa Nấm Mèo vào b‌ệnh viện.
Một ngày, hai ngày, ba ngày… đã bảy ngày trôi qua, tôi vẫn chẳng biết được chút xíu tin tức nào từ cậu chủ, chúng tôi chỉ còn cách im lặng và chờ đợi và dõi theo từng gương mặt thân quen đầy xúc động ấy. Đó cũng là những ngày khó khăn nhất của tôi khi không có Nấm Mèo bên cạnh. Nhưng sau tất cả, tôi vẫn tin cuộc sống luôn tồn tại điều kỳ diệu, là những khoảnh khắc tồi tệ sẽ phải đi qua, những điều tốt đẹp hơn sẽ đến. Cuối cùng, chúng ta sẽ ổn thôi.
Buổi sáng một ngày giáp Tết. Bầu trời trong veo. Những chùm hoa nắng đậu dịu dàng trên tán lá mận gai. Nấm Hương bước thong thả sau lưng Nấm Mèo ra vườn _Tôi bất ngờ khi thấy cậu ngồi trên xe lăn cạnh bên treo cái giỏ innox đựng mấy hạt đậu đỏ.
– Em xòe tay ra đi ! – Nấm Hương ngồi xuống trước mặt Nấm Mèo.
Tôi thấy cô đặt vào lòng bàn tay Nấm Mèo mấy hạt đậu đỏ, nói.
– Nó sẽ tách từ lớp đất chui lên, nhanh thôi và nhú lên hai tai lá xanh non. Giờ chị mới biết trồng đậu đỏ cũng thú vị lắm. Em giữ lấy mà trồng, chị tin những hạt mầm đậu đỏ sẽ giúp em mau khỏe lại, vì chúng yêu em cũng như em đã bất chấp h‌i_ể_m nguy để c‌ứ_u những mầm cây đang ra nụ.
– Chị biết không ? – Giọng Nấm Mèo yếu ớt nhưng tôi nghe rõ từng tiếng một. Khi cầm những hạt đậu đỏ của chị, nó như mang lại cho em một cảm giác xuyến xao, như những niềm hy vọng sắp nảy nở từ lòng bàn tay em. Năm mới đến rồi, chúng ta có quyền hy vọng, đúng không chị.
– Ừ, chị cũng nghĩ như em vậy đấy !
Lần đầu tiên tôi mới thấy một nụ cười hạnh phúc thật sự sau rất nhiều ngày giông bão. Nhất là lại được nhìn thấy nụ cười của Nấm Hương khi anh chàng Vĩnh mang đến khu vườn một cành mai rừng tặng cô, không biết ý gì nhưng có vẻ Nấm Hương rất vui. Và nụ cười của Nấm Mèo nhẹ nhõm như một buổi sáng mùa xuân. Cuối cùng thì những người tôi yêu quý đều đã có được những “happy ending”, dù không giống như tôi tưởng tượng nhưng đó vẫn là “happy ending”.
Ngày mai, ông chủ về, thể nào ông cũng mang theo một cành đào. Và Tết bỗng dưng trở nên thật trọn vẹn. Bên cạnh tôi, cúc đại đóa vàng ươm trong sắc màu rạng rỡ, đấy là niềm khao khát như đất trời khát khao chờ cánh én báo tin xuân.
 vista

Posted by NM Phan thị Ngọc Diệp at 08:01
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên XChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest
Labels: Cây trái quê hương

Thứ Hai, 21 tháng 10, 2019

Nhạc - Thơ - Văn Viếng nhà cổ trăm cột ở Long An,

Tiếng Gà Gáy Sáng

Tiếng chim hót trong sân nhà cổ,
Sao đượm buồn như tiếc như thương..
Bên sông dường đẫm mù sương,
Tiếng gà lảnh lót, tiếng quê hương mình !
NM
 Viếng nhà cổ trăm cột ở Long An
 Sáng thứ ba ngày 9/10 có công việc phải đi Gò Công...Chuyện chưa có kết quả khả quan vẫn còn nhiều thời gian nên hai cô cháu bàn nhau sẽ đi thăm Đồn Rạch Cát ở Long Hựu Đông, Huyện Cần Đước, Tỉnh Long An. Đây là một pháo đài cổ lớn nhất ở Đông Dương. Nhưng thật là uổng vì khi tìm được đến nơi thì ngay trước cổng thành của Đồn lố nhố một nhóm "bộ đội cụ Hồ" đang ngồi trần thủ có trang bị khẩu súng đại bác được tân trang trông khá mới, được cái là nòng khẩu đại bác nầy quay vào bên trong thành chứ không chỉa ra ngoài đường đi, thật hú hồn nếu không cứ ngỡ là có "giặc" tới !! 
Biết là chưa có duyên để xem ông cha ta ngày xưa công thủ pháo đài ra sao đành quay trở ra, quay lại ngó thấy mấy anh bộ đội mặt còn non choẹt với đôi mắt hình sự đang nhìn theo tò mò !! Thôi thì qua Long Hựu Tây xem di tích nhà trăm cột vậy

Lấy cớ đứng bên ngoài trông xe để Ti đi vào trong chụp hình vì thoáng thấy có một phụ nữ lớn tuổi đon đả mời chào hướng dẫn lối vào nhà, ngoài Ti còn có một cặp vợ chồng nữa cũng vào tham quan, bây giờ bỗng dưng lười nói và lười tiếp xúc chỉ muốn nhìn nghe thiên nhiên và ghi lại hình ảnh...ngoài sân
Con đường ciment nhỏ đi vào nhà cũng khá nên thơ vì bên trái là con kênh có dừa nước, có cây si và cũng có cả cây mắm vùng nước mặn
Bao bọc chung quanh nhà là hàng rào bông bụp lồng đèn mà thật lâu mới thấy lại...cây cối xanh tươi nhưng có vẻ không được chăm sóc chuyên nghiệp lắm tuy cũng có trồng trong chậu đàng hoàng
Tiếng cười nói trong nhà ngưng lại Ti trở ra kêu vô nhà ghi lại vài hàng lưu niệm, từ chối ngay tức khắc vì không muốn suốt đời Ti rụt rè trong giao tiếp cho nên nói hãy tự nghĩ sao ghi vậy còn không ghi nhớ ngày đến viếng rồi ký tên cũng có sao đâu. Hai bà già gặp nhau chắc chắn sẽ có nhiều chuyện để nói và để nghe mà người nghe ắt hẳn phải là mình ! Bây giờ hơn bao giờ hết thích sự yên tĩnh giữa thiên nhiên thôi nhất là hiện tại đang đứng giữa khu vườn cây cối xanh mát, chim ríu rít trên cành và hình như có tiếng chim quốc quốc đang kêu trong bụi cây bên hông nhà ( có phải chim quốc không nhỉ ?
Bên kia con kênh nhà ai tiếng cười nói rôm rả xen với tiếng gà gáy trưa nghe thật dễ chịu !! Ti ra rồi, về thôi
NM Phan thị Ngọc Diệp

Posted by NM Phan thị Ngọc Diệp at 16:44
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên XChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest
Labels: Di tích cổ VN
Bài đăng mới hơn Bài đăng cũ hơn Trang chủ
Đăng ký: Bài đăng (Atom)

Tìm kiếm Blog này

Powered By Blogger

Đăng ký

Bài đăng
Atom
Bài đăng
Tất cả nhận xét
Atom
Tất cả nhận xét

Danh sách Blog của Tôi

  • NamMai 1
  • NamMai 2
  • NamMai 4
  • Thơ NM 3

Trang

  • Trang chủ
  • Giới thiệu
  • Tuỳ bút NM
  • Tìm bạn cũ
  • Âm nhạc
  • Trang Bạn

Nhãn

  • Áo dài
  • Âm nhạc
  • Bánh quê hương
  • Bếp lửa hồng
  • Biển Bến Tre
  • Biển Gò Công
  • Biển quê hương
  • Biển Trà Vinh
  • Biển Việt Nam
  • Bồ Câu
  • Bún VN
  • Bướm
  • Cá
  • Cá Bống
  • Cải lương Nam Bộ
  • cảnh đep quê hương
  • Cát bụi
  • Cầu vồng
  • Cây trái quê hương
  • Chiếc áo quê hương
  • Chiếc bánh quê hương
  • Chiếc quạt quê hương
  • Chim
  • Chợ quê
  • Chợ Quê hương
  • Chùa quê hương
  • Chùa VN ( Một ngày Như Ý)
  • Cỏ quê
  • Con hến
  • Con quay gỗ
  • Di tích cổ VN
  • Động vật
  • Gia đình tôi
  • Giáng Sinh
  • Giấc mơ
  • Guốc gỗ
  • Hình bóng Quê hương
  • Hình và bóng
  • Hoa
  • Hoa cẩm tú cầu
  • Hoa lục bình
  • Hoa mai
  • Hoa Phượng
  • Hoa quê hương
  • Hoa quỳnh
  • Hoa sen
  • Hoa tím
  • Hoa trái quê hương
  • Hoa vàng
  • Hoàng hôn
  • Hương rơm
  • Khói quê
  • Kỷ niệm xưa
  • Kỹ niệm xưa
  • Lá
  • Lễ hội Quê hương Bến Tre
  • Lòng Mẹ
  • Lộc Xuân
  • Lời ru
  • Màu tím
  • Món ăn quê hương
  • Món ngon Việt
  • Mộng
  • Một Ngày Như Ý (1)
  • Một Ngày Như Ý (2)
  • Một Ngày Như Ý (3)
  • Một Ngày Như Ý (4) PG
  • Một Ngày Như Ý (5)
  • Một Ngày Như Ý (P1- 2022)
  • Một Ngày Như Ý (P2- 2022)
  • Mùa Đông
  • Mùa lũ
  • Mùa Thu
  • Mùa Vu Lan
  • Mùa Xuân
  • Mùi hương
  • Muối
  • Mưa
  • Mưa Quê hương
  • Mưa Tha hương
  • Mưa tháng 12
  • Năm khỉ
  • Nắng Quê hương
  • Ngôi nhà xưa
  • Nhạc cụ dân tộc
  • Nhạc cụ quê hương
  • Những chuyến xe
  • Những hình ảnh bên đường
  • Những hình ảnh trên đường
  • Núi quê hương
  • Phật giáo
  • Quê hương
  • Rau quê
  • Rêu
  • Rùa
  • Rượu quê hương
  • Sa Đéc
  • Sài Gòn
  • Sông quê
  • Sông quê hương
  • Sư Phạm
  • Tâm lý
  • Tâm lý tình cảm
  • Tân Định
  • Tết
  • Tết Đoan ngọ
  • Tết Khmer
  • Tết quê hương
  • Tháng 11
  • Tháng ba
  • Tháng bảy
  • Tháng chín
  • Tháng giêng
  • Tháng mười
  • Tháng mười hai
  • Tháng năm
  • Tháng sáu
  • Tháng tám
  • Tháng tư
  • Tiếng ve
  • Tinh cảm
  • Tình Cha
  • Tình quê hương
  • Tơ Nhện
  • Trà
  • Trăng
  • Trăng và Hoa
  • Trung Thu
  • Trường xưa
  • Tuổi thơ
  • Tuỳ bút
  • Tùy bút
  • Từ thiện
  • Xuân quê hương
  • Xuân Tha Hương

Tìm kiếm Blog này

Lưu trữ Blog

  • ▼  2024 (7)
    • ▼  tháng 9 (1)
      • ▼  thg 9 21 (1)
        • NamMai 1: NTV - Mưa nơi này, Nhớ mưa bên kia
    • ►  tháng 7 (2)
      • ►  thg 7 20 (2)
    • ►  tháng 5 (1)
      • ►  thg 5 09 (1)
    • ►  tháng 4 (3)
      • ►  thg 4 27 (1)
      • ►  thg 4 05 (2)
  • ►  2023 (8)
    • ►  tháng 9 (1)
      • ►  thg 9 16 (1)
    • ►  tháng 6 (1)
      • ►  thg 6 09 (1)
    • ►  tháng 5 (1)
      • ►  thg 5 15 (1)
    • ►  tháng 3 (1)
      • ►  thg 3 14 (1)
    • ►  tháng 2 (2)
      • ►  thg 2 20 (1)
      • ►  thg 2 19 (1)
    • ►  tháng 1 (2)
      • ►  thg 1 31 (1)
      • ►  thg 1 28 (1)
  • ►  2022 (17)
    • ►  tháng 12 (2)
      • ►  thg 12 28 (1)
      • ►  thg 12 21 (1)
    • ►  tháng 10 (2)
      • ►  thg 10 15 (1)
      • ►  thg 10 13 (1)
    • ►  tháng 8 (2)
      • ►  thg 8 27 (1)
      • ►  thg 8 16 (1)
    • ►  tháng 5 (1)
      • ►  thg 5 04 (1)
    • ►  tháng 4 (5)
      • ►  thg 4 23 (1)
      • ►  thg 4 21 (1)
      • ►  thg 4 20 (1)
      • ►  thg 4 19 (1)
      • ►  thg 4 18 (1)
    • ►  tháng 3 (5)
      • ►  thg 3 17 (1)
      • ►  thg 3 12 (1)
      • ►  thg 3 11 (3)
  • ►  2021 (27)
    • ►  tháng 12 (3)
      • ►  thg 12 31 (1)
      • ►  thg 12 07 (1)
      • ►  thg 12 04 (1)
    • ►  tháng 11 (6)
      • ►  thg 11 27 (1)
      • ►  thg 11 18 (1)
      • ►  thg 11 17 (1)
      • ►  thg 11 14 (1)
      • ►  thg 11 08 (1)
      • ►  thg 11 07 (1)
    • ►  tháng 10 (1)
      • ►  thg 10 30 (1)
    • ►  tháng 9 (2)
      • ►  thg 9 24 (1)
      • ►  thg 9 08 (1)
    • ►  tháng 8 (1)
      • ►  thg 8 20 (1)
    • ►  tháng 7 (1)
      • ►  thg 7 02 (1)
    • ►  tháng 6 (2)
      • ►  thg 6 18 (1)
      • ►  thg 6 04 (1)
    • ►  tháng 5 (1)
      • ►  thg 5 22 (1)
    • ►  tháng 4 (5)
      • ►  thg 4 23 (1)
      • ►  thg 4 20 (1)
      • ►  thg 4 17 (1)
      • ►  thg 4 13 (1)
      • ►  thg 4 03 (1)
    • ►  tháng 3 (2)
      • ►  thg 3 26 (1)
      • ►  thg 3 22 (1)
    • ►  tháng 2 (1)
      • ►  thg 2 24 (1)
    • ►  tháng 1 (2)
      • ►  thg 1 29 (1)
      • ►  thg 1 05 (1)
  • ►  2020 (28)
    • ►  tháng 12 (2)
      • ►  thg 12 22 (1)
      • ►  thg 12 20 (1)
    • ►  tháng 11 (1)
      • ►  thg 11 01 (1)
    • ►  tháng 10 (3)
      • ►  thg 10 29 (2)
      • ►  thg 10 24 (1)
    • ►  tháng 9 (2)
      • ►  thg 9 29 (1)
      • ►  thg 9 20 (1)
    • ►  tháng 8 (3)
      • ►  thg 8 14 (1)
      • ►  thg 8 08 (1)
      • ►  thg 8 05 (1)
    • ►  tháng 7 (2)
      • ►  thg 7 11 (1)
      • ►  thg 7 05 (1)
    • ►  tháng 6 (3)
      • ►  thg 6 28 (1)
      • ►  thg 6 01 (2)
    • ►  tháng 5 (1)
      • ►  thg 5 16 (1)
    • ►  tháng 4 (3)
      • ►  thg 4 18 (1)
      • ►  thg 4 10 (1)
      • ►  thg 4 04 (1)
    • ►  tháng 3 (4)
      • ►  thg 3 22 (1)
      • ►  thg 3 12 (1)
      • ►  thg 3 09 (1)
      • ►  thg 3 07 (1)
    • ►  tháng 2 (3)
      • ►  thg 2 26 (2)
      • ►  thg 2 23 (1)
    • ►  tháng 1 (1)
      • ►  thg 1 30 (1)
  • ►  2019 (48)
    • ►  tháng 12 (5)
      • ►  thg 12 27 (1)
      • ►  thg 12 16 (1)
      • ►  thg 12 15 (1)
      • ►  thg 12 14 (1)
      • ►  thg 12 06 (1)
    • ►  tháng 11 (4)
      • ►  thg 11 28 (1)
      • ►  thg 11 23 (1)
      • ►  thg 11 19 (1)
      • ►  thg 11 06 (1)
    • ►  tháng 10 (6)
      • ►  thg 10 25 (1)
      • ►  thg 10 21 (1)
      • ►  thg 10 17 (1)
      • ►  thg 10 11 (1)
      • ►  thg 10 10 (1)
      • ►  thg 10 05 (1)
    • ►  tháng 9 (8)
      • ►  thg 9 29 (1)
      • ►  thg 9 26 (2)
      • ►  thg 9 25 (1)
      • ►  thg 9 21 (1)
      • ►  thg 9 18 (1)
      • ►  thg 9 17 (1)
      • ►  thg 9 02 (1)
    • ►  tháng 8 (4)
      • ►  thg 8 31 (1)
      • ►  thg 8 27 (1)
      • ►  thg 8 22 (1)
      • ►  thg 8 10 (1)
    • ►  tháng 7 (4)
      • ►  thg 7 30 (1)
      • ►  thg 7 19 (1)
      • ►  thg 7 15 (1)
      • ►  thg 7 03 (1)
    • ►  tháng 6 (4)
      • ►  thg 6 26 (1)
      • ►  thg 6 14 (1)
      • ►  thg 6 12 (1)
      • ►  thg 6 03 (1)
    • ►  tháng 5 (5)
      • ►  thg 5 29 (1)
      • ►  thg 5 17 (1)
      • ►  thg 5 14 (2)
      • ►  thg 5 03 (1)
    • ►  tháng 4 (1)
      • ►  thg 4 06 (1)
    • ►  tháng 3 (2)
      • ►  thg 3 09 (1)
      • ►  thg 3 03 (1)
    • ►  tháng 2 (3)
      • ►  thg 2 12 (1)
      • ►  thg 2 09 (1)
      • ►  thg 2 03 (1)
    • ►  tháng 1 (2)
      • ►  thg 1 21 (1)
      • ►  thg 1 03 (1)
  • ►  2018 (43)
    • ►  tháng 12 (5)
      • ►  thg 12 29 (2)
      • ►  thg 12 26 (1)
      • ►  thg 12 13 (1)
      • ►  thg 12 05 (1)
    • ►  tháng 11 (4)
      • ►  thg 11 18 (1)
      • ►  thg 11 09 (1)
      • ►  thg 11 05 (1)
      • ►  thg 11 04 (1)
    • ►  tháng 10 (9)
      • ►  thg 10 29 (1)
      • ►  thg 10 27 (1)
      • ►  thg 10 25 (1)
      • ►  thg 10 20 (1)
      • ►  thg 10 17 (1)
      • ►  thg 10 14 (1)
      • ►  thg 10 13 (1)
      • ►  thg 10 12 (1)
      • ►  thg 10 04 (1)
    • ►  tháng 9 (5)
      • ►  thg 9 29 (1)
      • ►  thg 9 23 (1)
      • ►  thg 9 11 (1)
      • ►  thg 9 08 (1)
      • ►  thg 9 02 (1)
    • ►  tháng 8 (5)
      • ►  thg 8 26 (1)
      • ►  thg 8 17 (1)
      • ►  thg 8 12 (1)
      • ►  thg 8 09 (1)
      • ►  thg 8 03 (1)
    • ►  tháng 7 (3)
      • ►  thg 7 20 (1)
      • ►  thg 7 11 (1)
      • ►  thg 7 05 (1)
    • ►  tháng 6 (4)
      • ►  thg 6 29 (1)
      • ►  thg 6 24 (1)
      • ►  thg 6 17 (1)
      • ►  thg 6 02 (1)
    • ►  tháng 5 (1)
      • ►  thg 5 29 (1)
    • ►  tháng 4 (1)
      • ►  thg 4 12 (1)
    • ►  tháng 3 (2)
      • ►  thg 3 11 (1)
      • ►  thg 3 05 (1)
    • ►  tháng 2 (2)
      • ►  thg 2 19 (1)
      • ►  thg 2 05 (1)
    • ►  tháng 1 (2)
      • ►  thg 1 20 (1)
      • ►  thg 1 12 (1)
  • ►  2017 (22)
    • ►  tháng 12 (1)
      • ►  thg 12 17 (1)
    • ►  tháng 11 (2)
      • ►  thg 11 28 (1)
      • ►  thg 11 12 (1)
    • ►  tháng 10 (1)
      • ►  thg 10 20 (1)
    • ►  tháng 9 (3)
      • ►  thg 9 30 (1)
      • ►  thg 9 22 (1)
      • ►  thg 9 11 (1)
    • ►  tháng 8 (5)
      • ►  thg 8 26 (1)
      • ►  thg 8 23 (1)
      • ►  thg 8 18 (1)
      • ►  thg 8 12 (1)
      • ►  thg 8 02 (1)
    • ►  tháng 6 (3)
      • ►  thg 6 29 (1)
      • ►  thg 6 09 (1)
      • ►  thg 6 03 (1)
    • ►  tháng 5 (2)
      • ►  thg 5 21 (1)
      • ►  thg 5 13 (1)
    • ►  tháng 3 (3)
      • ►  thg 3 28 (1)
      • ►  thg 3 17 (1)
      • ►  thg 3 05 (1)
    • ►  tháng 2 (1)
      • ►  thg 2 26 (1)
    • ►  tháng 1 (1)
      • ►  thg 1 12 (1)
  • ►  2016 (27)
    • ►  tháng 12 (3)
      • ►  thg 12 31 (1)
      • ►  thg 12 17 (1)
      • ►  thg 12 15 (1)
    • ►  tháng 11 (2)
      • ►  thg 11 13 (1)
      • ►  thg 11 11 (1)
    • ►  tháng 10 (3)
      • ►  thg 10 30 (1)
      • ►  thg 10 15 (1)
      • ►  thg 10 08 (1)
    • ►  tháng 9 (2)
      • ►  thg 9 27 (1)
      • ►  thg 9 12 (1)
    • ►  tháng 8 (2)
      • ►  thg 8 22 (1)
      • ►  thg 8 07 (1)
    • ►  tháng 7 (2)
      • ►  thg 7 27 (1)
      • ►  thg 7 09 (1)
    • ►  tháng 6 (3)
      • ►  thg 6 25 (1)
      • ►  thg 6 17 (1)
      • ►  thg 6 12 (1)
    • ►  tháng 5 (1)
      • ►  thg 5 23 (1)
    • ►  tháng 4 (1)
      • ►  thg 4 29 (1)
    • ►  tháng 3 (1)
      • ►  thg 3 14 (1)
    • ►  tháng 2 (2)
      • ►  thg 2 27 (1)
      • ►  thg 2 12 (1)
    • ►  tháng 1 (5)
      • ►  thg 1 31 (1)
      • ►  thg 1 22 (1)
      • ►  thg 1 12 (2)
      • ►  thg 1 09 (1)
  • ►  2015 (25)
    • ►  tháng 12 (2)
      • ►  thg 12 21 (1)
      • ►  thg 12 03 (1)
    • ►  tháng 11 (2)
      • ►  thg 11 17 (1)
      • ►  thg 11 07 (1)
    • ►  tháng 10 (1)
      • ►  thg 10 11 (1)
    • ►  tháng 9 (1)
      • ►  thg 9 26 (1)
    • ►  tháng 8 (3)
      • ►  thg 8 29 (1)
      • ►  thg 8 21 (1)
      • ►  thg 8 17 (1)
    • ►  tháng 7 (3)
      • ►  thg 7 28 (1)
      • ►  thg 7 21 (1)
      • ►  thg 7 10 (1)
    • ►  tháng 6 (3)
      • ►  thg 6 19 (1)
      • ►  thg 6 12 (1)
      • ►  thg 6 04 (1)
    • ►  tháng 5 (2)
      • ►  thg 5 31 (1)
      • ►  thg 5 17 (1)
    • ►  tháng 4 (3)
      • ►  thg 4 25 (1)
      • ►  thg 4 19 (1)
      • ►  thg 4 08 (1)
    • ►  tháng 3 (2)
      • ►  thg 3 29 (1)
      • ►  thg 3 02 (1)
    • ►  tháng 2 (2)
      • ►  thg 2 22 (1)
      • ►  thg 2 02 (1)
    • ►  tháng 1 (1)
      • ►  thg 1 14 (1)
  • ►  2014 (35)
    • ►  tháng 12 (3)
      • ►  thg 12 28 (1)
      • ►  thg 12 16 (1)
      • ►  thg 12 09 (1)
    • ►  tháng 11 (4)
      • ►  thg 11 27 (1)
      • ►  thg 11 23 (1)
      • ►  thg 11 19 (1)
      • ►  thg 11 16 (1)
    • ►  tháng 10 (3)
      • ►  thg 10 24 (1)
      • ►  thg 10 18 (1)
      • ►  thg 10 08 (1)
    • ►  tháng 9 (4)
      • ►  thg 9 21 (1)
      • ►  thg 9 13 (2)
      • ►  thg 9 05 (1)
    • ►  tháng 8 (4)
      • ►  thg 8 28 (1)
      • ►  thg 8 22 (1)
      • ►  thg 8 13 (1)
      • ►  thg 8 11 (1)
    • ►  tháng 7 (6)
      • ►  thg 7 31 (1)
      • ►  thg 7 23 (1)
      • ►  thg 7 17 (1)
      • ►  thg 7 10 (1)
      • ►  thg 7 02 (2)
    • ►  tháng 6 (3)
      • ►  thg 6 13 (1)
      • ►  thg 6 09 (1)
      • ►  thg 6 03 (1)
    • ►  tháng 5 (3)
      • ►  thg 5 30 (1)
      • ►  thg 5 17 (1)
      • ►  thg 5 10 (1)
    • ►  tháng 4 (1)
      • ►  thg 4 12 (1)
    • ►  tháng 3 (1)
      • ►  thg 3 11 (1)
    • ►  tháng 2 (1)
      • ►  thg 2 25 (1)
    • ►  tháng 1 (2)
      • ►  thg 1 08 (1)
      • ►  thg 1 07 (1)
  • ►  2013 (21)
    • ►  tháng 12 (1)
      • ►  thg 12 08 (1)
    • ►  tháng 11 (2)
      • ►  thg 11 23 (1)
      • ►  thg 11 05 (1)
    • ►  tháng 10 (1)
      • ►  thg 10 17 (1)
    • ►  tháng 9 (2)
      • ►  thg 9 07 (1)
      • ►  thg 9 04 (1)
    • ►  tháng 8 (2)
      • ►  thg 8 22 (1)
      • ►  thg 8 07 (1)
    • ►  tháng 7 (1)
      • ►  thg 7 15 (1)
    • ►  tháng 6 (2)
      • ►  thg 6 29 (1)
      • ►  thg 6 16 (1)
    • ►  tháng 5 (2)
      • ►  thg 5 20 (1)
      • ►  thg 5 03 (1)
    • ►  tháng 4 (4)
      • ►  thg 4 25 (1)
      • ►  thg 4 18 (1)
      • ►  thg 4 12 (1)
      • ►  thg 4 06 (1)
    • ►  tháng 3 (2)
      • ►  thg 3 20 (1)
      • ►  thg 3 17 (1)
    • ►  tháng 1 (2)
      • ►  thg 1 16 (2)
  • ►  2012 (43)
    • ►  tháng 12 (1)
      • ►  thg 12 16 (1)
    • ►  tháng 10 (6)
      • ►  thg 10 31 (1)
      • ►  thg 10 29 (1)
      • ►  thg 10 19 (1)
      • ►  thg 10 16 (1)
      • ►  thg 10 12 (1)
      • ►  thg 10 09 (1)
    • ►  tháng 9 (7)
      • ►  thg 9 30 (1)
      • ►  thg 9 24 (1)
      • ►  thg 9 21 (1)
      • ►  thg 9 13 (1)
      • ►  thg 9 12 (1)
      • ►  thg 9 07 (2)
    • ►  tháng 8 (12)
      • ►  thg 8 28 (1)
      • ►  thg 8 24 (1)
      • ►  thg 8 23 (1)
      • ►  thg 8 21 (1)
      • ►  thg 8 20 (1)
      • ►  thg 8 17 (1)
      • ►  thg 8 11 (2)
      • ►  thg 8 09 (1)
      • ►  thg 8 08 (1)
      • ►  thg 8 03 (1)
      • ►  thg 8 01 (1)
    • ►  tháng 7 (17)
      • ►  thg 7 31 (1)
      • ►  thg 7 29 (1)
      • ►  thg 7 27 (1)
      • ►  thg 7 25 (1)
      • ►  thg 7 24 (2)
      • ►  thg 7 20 (2)
      • ►  thg 7 18 (1)
      • ►  thg 7 16 (1)
      • ►  thg 7 15 (1)
      • ►  thg 7 14 (3)
      • ►  thg 7 10 (1)
      • ►  thg 7 09 (1)
      • ►  thg 7 08 (1)

Bài đăng phổ biến

  • NTV - Mưa nơi này, Nhớ mưa bên kia
    Kim Chi đã cố tìm kiếm trong bộn bề thư cũ cách đây 10 năm chỉ có hai bài viết ngắn này của anh, thôi thì đành vậy, hai bài viết nầy đối với...
  • Nhạc - Thơ - Văn Hoa Phù dung ngày ấy
      Album Hòa tấu Guitar  Một cõi đi về  Thương Đời Hoa Những Kiếp Hoa Xuân Sắc màu phù dung Ba sắc màu h...
  • NamMai 1: NTV - Mưa nơi này, Nhớ mưa bên kia
    NamMai 1: NTV - Mưa nơi này, Nhớ mưa bên kia : Kim Chi đã cố tìm kiếm trong bộn bề thư cũ cách đây 10 năm chỉ có hai bài viết ngắn này của a...
  • NTV - Nguồn gốc địa danh Sa Đéc và những danh lam nổi tiếng (P2)
      Sa Đéc thành phố Hoa bên dòng Sa Giang Đây dấu tích xưa, Dấu tích ngàn xưa chẳng nhạt phai, Người đi như thể cánh chim bay.... Để bao thư...
  • NamMai 1: Nhạc - Thơ - Văn Bóng nước
    NamMai 1: Nhạc - Thơ - Văn Bóng nước : CHA TÔI Cha Tôi (Papa ) Cha tôi, Suốt cả một đời cha cưu mang, Những...
  • NTV - Bóng mát nhà xưa
    Làng Tôi Quê mẹ trong con Mẹ ra đi nhưng mẹ còn sống mãi, Với vườn xưa, với kỷ niệm hôm nào.... Trong sân nhà mùi hương nhãn xôn xao, Con mu...
  • Nhạc - Thơ - Văn Giấc mơ có hoa Mimosa
    Mimosa Hoa Mimosa, đèo Mimosa Mimosa giờ đã không hoa, Tôi đi tìm lại bao thiết tha... Dáng hoa đài các không còn nữ...
  • NTV 26 - Nhớ ánh trăng năm xưa
      Trăng Về Thôn Dã - Thùy Trang Trăng Về Thôn Dã; Rước Tình Về Với Quê ... Trăng Về Thôn Dã - Thùy Trang Trăng Về Thôn Dã;...
  • Nhạc - Thơ - Văn Nhánh Phong lan đen
    Nhánh Lan Rừng - Quang Dũng Mơ hoa Phong lan dẫn mối duyên tình, Ngỡ rằng duyên nợ ba sinh lâu dài.... Nào ...
  • (không có tiêu đề)

Bài đăng nổi bật

Nhạc - Thơ - Văn Giấc mơ có hoa Mimosa

Mimosa Hoa Mimosa, đèo Mimosa Mimosa giờ đã không hoa, Tôi đi tìm lại bao thiết tha... Dáng hoa đài các không còn nữ...

Translate

Tổng số lượt xem trang

777,519

Tìm kiếm Blog này

Tìm kiếm Blog này

Chủ đề Cửa sổ hình ảnh. Hình ảnh chủ đề của konradlew. Được tạo bởi Blogger.