Tìm đâu ngày vui
Ngày vui chừ thoắt qua mau,
Ngày vui chừ thoắt qua mau,
Gặp nhau giờ đã mái đầu chớm phai.
Nhớ khi nắng sớm ban mai,
Cùng nhau sum họp sánh vai vui đùa...
Chẳng màng hơn thiệt ganh đua,
Thương mùa gió chướng sớm trưa năm nào,
Đậu rồng tươi lá xanh sao,
Gần
9 giờ đêm chế Hoài mới vội vã đến. Vẫn tính cách gấp gửi thường ngày,
chế Hoài luôn miệng giải thích về việc đến trễ của mình. Mấy hôm nay
tiệm tạp hóa của chế bán được, khách tới lui đông hơn mọi ngày; hổm rày
trời mưa sụt sùi, thằng Út của chế xổ mũi, ho mấy bữa liền không hết,
phải đi bác sĩ; chờ đứa lớn đi học thêm về, đóng cửa tiệm để nó coi nhà
đi mới được; anh Tư em hả, ổng phải ở nhà coi chừng mấy đứa nhỏ, bây giờ
đâu có đi đâu mà đi được hai vợ chồng một lượt đâu em ơi… Với những lý
do như vậy, hoặc gần gần như vậy không riêng của chế Hoài, mà của hầu
hết bạn bè năm nào lúc còn chung xóm cũ. Những dịp đám tiệc như vầy, hết
người này đến người kia luôn trông ngóng ai đó đã từ lâu rồi không gặp.
Nhiều khi mong gặp mà quá nhiều công việc, không có lúc rảnh rang.
Dường như bây giờ không ai có đủ thời gian cho công việc trong ngày của
gia đình mình
Năm, bảy đứa lại xúm xít quanh chế Hoài trên bàn tiệc. Ai cũng hỏi thăm
sức khỏe, công việc làm ăn, gia đình, con cái và cả những dự tính tương
lai của nhau. Nhiều câu hỏi và những câu trả lời vây lấy nhau nên không
có ý nào cho cạn cùng, có vẻ đãi bôi, chiếu lệ nhiều hơn. Đến lúc dọn
món tôm nướng, một đứa đẩy dĩa rau đến gần chế Hoài, nói: “Dĩa rau này
của chế đó!”. Chế Hoài thoáng chút ngạc nhiên: “Ủa! sao của chế, ăn
chung cho vui! - “Tại chủ nhà muốn dành riêng cho chế vậy mà, có gì
đâu”… - “Ừa hén! Chế biết rồi, lá đậu rồng đây mà. Lâu lắm rồi mới được
ăn lá đậu rồng, ở chợ bây giờ làm gì có lá mà ăn”…
Một ngày vào mùa gió chướng năm đó, con kênh trước nhà giựt nước xuống
sâu, chế Hoài rủ chúng tôi bữa nào lấy mùng cũ kéo tép trấu để chế Hoài
chiên bánh tép cho ăn. Đề xuất của chế Hoài đứa nào cũng hăm hở muốn
thực hiện ngay. Nhưng bước chuẩn bị cũng không phải nhanh được. Phải
ngâm gạo rồi xay thành bột. Đứa nào quen thì leo bẻ dừa khô thắng dầu để
chiên, để trộn bột… Kéo tép trấu không lâu nhưng lựa rác và làm sạch
rất lâu. Phân công đứa này hái rau, kiếm món này, món kia hùn vô để làm
nước mắm… và chính trong dịp này món rau bằng lá đậu rồng của chế Hoài
xuất hiện.
Bữa tép chiên sau cùng cũng được thực hiện và chúng tôi đã có một bữa ăn bên nhau thật ngon, thật no trong vườn nhà chế Hoài. Chế và chúng tôi nhà chung xóm, chơi thân nhau nhiều năm từ nhỏ và có nhiều kỷ niệm. Món bánh tép chiên gói rau vườn là một trong những kỷ niệm đó của chúng tôi. Và nếu như không có món lá đậu rồng thì chúng tôi không giữ được ấn tượng đến bây giờ. Không phải điều to tát hay lạ lẫm gì mà ngược lại, chính điều đơn sơ ấy đã đọng lại, không phai mờ trong lòng chúng tôi. Ngày xưa đơn sơ là vậy, thiếu thốn là vậy mà đã thành kỷ niệm, thành ký ức dài lâu. Mấy mươi năm sau, vội vã nhận ra nhau trên đường đời chỉ còn một nụ cười, một cái vẫy tay hay một lời hẹn mà chưa biết lúc nào sẽ ngồi lại được bên nhau đủ đầy như ngày cũ.
So với các món chè đậu xanh, đậu đỏ hay cá nướng rơm mà chế Hoài cùng chúng tôi tụ tập trong vườn nhà để nấu nướng thì món bánh tép là hoàn chỉnh và ngon hơn cả. Ai cũng nhớ và đọng lại trong lòng mọi người bây giờ một từ duy nhất là: vui! Những ngày tuổi nhỏ vô tư, phá phách thiệt nhiều mà cũng thiệt vui, giờ chỉ còn là nỗi nhớ. Cuộc sống bây giờ luôn thôi thúc mọi người vươn lên phía trước với bao hoài bão, ước vọng cho tương lai, cho gia đình, sự nghiệp nên mọi người luôn cảm thấy chật vật với thời gian. Ít khi được dịp lắng lòng bên nhau với những kỷ niệm một thời ấm áp đáng yêu, đáng nhớ.
Tôi cũng trong guồng quay đó trước cuộc sống bộn bề. Duy mỗi năm khi gió chướng về lại nhắc tôi nhớ chế Hoài và bạn bè thân của những ngày xưa thân ái ấy. Chẳng gì to tát hay lớn lao, câu chuyện nhỏ chỉ bắt đầu với những chiếc lá đậu rồng tươi non ngày cũ…
Sáng sớm, cậu bé thức dậy thấy trời vẫn còn se lạnh dù những ngày lập đông đã qua đi từ lâu lắm rồi, làn gió xuân bắ_t đầu phe phẩy ngang dọc thổi quanh khu vườn nhà cậu bé. Đám cây cối trong vườn sau mấy ngày rét như cắ_t da cắ_t thịt kéo dài đến độ chỉ toàn những cành nhánh trụi tơ, nay đang lên chồi nảy lộc. Những chú chim sẻ buổi sáng cũng đáp xuống cây mận gai già cỗi trước hiên nhà ríu ra ríu rít, chỉ có tôi là thong dong đang nằm lọt thỏm trong lòng bàn tay cậu bé. Hơi ấm từ cậu ấy truyền qua khiến tôi cảm giác mùa đông về không lạnh lẽo như tôi tưởng, mà hơi ấm này còn mang mùa xuân đến rất gần.
Từ ngày đầu tiên đặt chân vào khu vườn, tôi đã được quan tâm một cách đặc biệt âu yếm từ cậu bé. Ân là tên cậu chủ nhỏ của tôi, nhưng mọi người trong nhà hay gọi cậu ấy là Nấm Mèo, đơn giản vì tóc của cậu ấy giống hệt như một cây nấm. Năm nay Nấm Mèo đã mười sáu tuổi, vẫn còn hơi nghịch ngợm một chút nhưng trông cậu ra dáng người lớn hẳn. Chúng tôi làm bạn với nhau được gần hai năm. Cũng xin nói thêm chút xíu về cuộc gặp gỡ giữa tôi và Nấm Mèo. Hồi đó, ông chủ tôi tức là bố của Nấm Mèo trong một lần đi công tác về, ông đã mua những hạt đậu đỏ làm quà tặng cho con trai mình vì biết cậu rất thích cây cối và những hạt mầm, nên khi nhìn thấy những hạt đậu đỏ tí hon, cậu reo lên sung sướng rồi quyết định ra vườn trồng thử. Dưới tán cây mận gai, trong chậu kiểng nhỏ, Nấm Mèo ngồi tỉ mẩn xới đất, gieo mấy hạt đậu vào. Nhìn cách cậu ấy chăm chút từng li từng tí cho cái chậu kiểng của mình, tôi mới thấy hết tình yêu thiên nhiên trong cậu lớn đến dường nào. Mãi đến sau này tôi cũng không bao giờ quên được tình yêu của Nấm Mèo dành cho tôi.
Thế là từ đó, tôi tập làm quen với cái mùi nồng nồng và sự ẩm ướt của đất. Khu vườn quanh tôi không bao giờ khô héo, có vẻ như ngày nào chúng cũng được uống nước đủ đầy, là do bàn tay chăm sóc rất nhiệt tình của Nấm Mèo. Cho đến một hôm, tôi nhận ra, tôi sắp không còn là hạt đậu nữa, tôi cảm nhận rõ dòng nhựa đang chảy trong tôi, mầm non đang cựa quậy trong tôi _Thậm chí một vài lần nhìn qua khe đất, tôi thấy những tia nắng nhỏ xíu đã nằm bên cạnh mình tự bao giờ, như để gửi đi thông điệp, rằng ở đâu đó ngoài kia Mặt Trời đang chờ đón tôi từng ngày khi tôi thật sự có thể tách ra từ kẽ đất vươn lên. Như một niềm tin mạnh mẽ, tôi cố hấp thụ nước, hấp thụ ánh sáng và cố vươn lên _Tôi tin chắc vào một ngày không xa, tôi sẽ trở thành một cây con, rồi sẽ lớn, sẽ giúp ích cho mọi người, đặc biệt là Nấm Mèo, chính cậu đã đem đến cho tôi niềm hạnh phúc này. Có lẽ từ hôm nay, tôi sẽ sống những ngày thật khác.
Hai tuần trôi qua, dài ngoằng.
Rồi ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi cũng đã đến. Hôm nay chính xá_c là ngày tôi hạnh phúc nhất, chẳng phải mơ cũng chẳng phải mộng mà có rất nhiều mầm cây như tôi cùng chứng kiến, tôi đang ủ mình dưới nắng, Mặt Trời thì đang mỉm cười trên kia. Thành công rồi, cuối cùng tôi đã tách được từ lớp đất ẩm để vươn lên khỏi mặt đất, cơ thể tôi đã thay đổi, cái hạt đậu nhỏ xíu, khô queo ngày nào giờ là mầm non xanh um tràn đầy sức sống. Tôi bây giờ đã khác, xung quanh tôi, những bạn bè chơi thân thiết với tôi tất cả đều cố gắng vươn lên. Chà, xem mấy chị cúc đại đóa cạnh tôi này, là của Nấm Hương trồng đấy đang e ấp những nụ hoa bé xíu, gọi Tết về sớm đây mà, cô nàng thiên lý kia đúng là điệu đà khi khoe những đường nét mềm mại, uyển chuyển, còn anh bạn trúc nữa chứ, anh ta cao chót vót mỗi lần ngước lên là tôi muốn quẹo cổ luôn, ai bảo tôi lùn nhất bọn. Nhưng điều đó chẳng sao, cuối cùng tôi đã thấy Mặt Trời, đã là một thành viên trong khu vườn này. Có tiếng bước chân từ xa, thì ra là cậu chủ Nấm Mèo.
– A ha ! Chào mừng bạn hiền, cuối cùng bạn cũng lên mầm rồi. Một, hai, ba, bốn, được bốn cây. Hay lắm !
Nhìn gương mặt Nấm Mèo, nụ cười rạng rỡ và cả đôi mắt lấp lánh niềm vui kia nữa, tự dưng tôi thấy yêu quý cậu ấy lạ lùng. Cảm giác giống như tôi được si_n_h ra thêm một lần nữa vậy.
– Làm gì đó nhóc ? – Tiếng Nấm Hương vọng lại từ chỗ cây mận _Thì ra hôm nay không chỉ có Nấm Mèo, khu vườn còn có sự xuất hiện của Nấm Hương. Họ là chị em và cũng giống như Nấm Mèo, Nấm Hương là tên tôi đặt cho cô chủ.
Nấm Mèo bê cái chậu kiểng có bốn cây nhỏ xíu lại đưa lên trước mặt Nấm Hương, cười tươi rói.
– Mấy hạt đậu của em lên mầm nè chị!
– Chị thấy lâu rồi, mà em trồng chi vậy. Để ăn hả ?
– Không phải ăn. Em đang thí nghiệm cho bài thực hành đầu tiên của môn si_n_h học.
– Bài thực hành cũng đâu cần phải chăm chút kỹ vậy ! – Nấm Hương sờ tôi một cái rồi nhìn sang Nấm Mèo. – Chị nghĩ em không cần tốn nhiều công sức, chỉ cần gieo xuống đất ẩm, nửa tháng sau chúng sẽ từ từ bò dưới đất chui lên thôi à.
– Em hiểu, em chỉ muốn dành chút tình cảm đặc biệt cho mấy cây con này.
– Nhưng tưới nhiều nước là không tốt đâu nhóc. Sẽ bị ngập, bị úng, rồi sau đó là ch_ế_t đấy!
– Hìhì ! – Nấm Mèo nhe răng cười. – Chị khỏi lo, em tự biết chăm sóc cho cây của em.
– Ừ, để xem Tết này chậu cúc đại đóa của chị và mấy cây đậu đỏ còi cọc của em, chậu nào đẹp hơn nhé !
Nấm Hương nói xong câu đó, cô rảo bước nhanh về phía cánh cửa sắt dẫn vào nhà. Khu vườn chỉ còn lại Nấm Mèo, cậu ngồi bệt xuống đất, vừa nghịch lá mận vừa nhẩm theo giai điệu của một bài hát nào đó ph_át ra từ MP3 để trong túi. Bất chợt một chiếc lá khẽ lìa cành và đang cùng gió chao nghiêng. Nấm Mèo vội chạy theo chiếc lá, chạy theo cơn gió, cho đến khi chiếc lá rơi xuống mặt đất, nhưng cậu chụp hụt, dù chỉ một giây trước nó khẽ chạm vào thân hình mỏng manh của tôi.
Từ sau hôm đó trở đi, hầu như ngày nào Nấm Mèo cũng ra vườn với lũ chúng tôi. Cả đám, không ai nằm ngoài sự quan tâm của cậu chủ. Những buổi chiều, Nấm Mèo ngồi dưới gốc mận nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, kể cho chúng tôi nghe hàng tá chuyện vụn vặt, lượm lặt từ cuộc sống bên ngoài, chẳng hiểu đầu đuôi ra sao mà chuyện nào cũng thú vị. Có hôm cậu ấy kể cho bọn tôi nghe về Nấm Hương và Vĩnh, chàng trai trên mức bạn bè của cô chủ. Dạo gần đây không thấy Vĩnh đến nhà chơi, qua lời kể của Nấm Mèo tôi mới biết thì ra giữa họ đang xảy ra chiến tranh lạnh. Nấm Hương là cô nàng kiêu kỳ, không đời nào cô ấy lại làm hòa trước với Nấm Rơm (tên tôi mới đặt cho anh chàng Vĩnh). Nghe Nấm Mèo kể chuyện làm tôi biết nhiều hơn về những người cậu quan tâm, về nhóm bạn thân nhất của cậu và cả một người mà người đó không muốn cậu vượt qua mức tình bạn nhưng tình cảm của cậu lại trên mức tình bạn. Ôi, rắc rối thiệt _Tình cảm con người chỉ mới nghĩ đến thôi đã thấy giống như mớ bòng bong.
Song có một điều tôi chắc rằng mỗi đứa trong bọn tôi sẽ cố gắng làm cho khu vườn ngày càng đẹp hơn, để mang đến nhiều niềm vui cho những chủ nhân của khu vườn.
Một ngày mới lại bắt đầu. Hôm nay Nấm Mèo ra vườn sớm, cậu nhìn chăm chăm vào tôi, đột nhiên thốt lên, “Nhóc đã ra nụ rồi sao”. À, đó là lý do cậu ấy nhìn tôi kỹ như vậy. Chính tôi còn chưa kịp nhận ra nữa mà, nhưng lúc này tôi đang tràn ngập niềm vui _Từ hôm nay tôi sẽ dành hết chất dinh dưỡng để nuôi bé nụ này, là kết tinh tình yêu của tôi và Nấm Mèo đấy. Buổi chiều, Nấm Hương ra thăm vườn, một mình, lần đầu tiên tôi thấy cô chủ đi một mình, tôi háo hức chờ đợi vẻ ngạc nhiên của cô khi thấy tôi ra nụ và chờ đón những cái vuốt ve ân cần, trìu mến. Nhưng Nấm Hương cứ ngồi ủ rũ dưới gốc mận, chẳng nói chẳng rằng, làm tôi cũng sốt ruột không biết chuyện gì đã xảy ra với cô. Rồi tôi nghe cô lẩm bẩm. “Sao cậu lại đối xử với tớ như vậy _Tớ đã làm sai chuyện gì mà bắt tớ phải xin lỗi cậu, chính cậu đã coi thường tớ. Cậu là đồ xấu xa, đừng bao giờ bén mảng đến đây nữa. Đồ xấu xa”_Thì ra cô ấy đang nguyền rủa Nấm Rơm. Có vẻ như chuyện giữa họ rất nghiêm trọng, thảo nào Nấm Mèo gọi Nấm Hương là cô nàng thời tiết, sáng ngân nga hát vi vu, trưa gắt gỏng, bỏ_n_g rát, chiều về lại buồn rười rượi. Đến Nấm Mèo cũng khó gần gũi với cô huống chi anh chàng Nấm Rơm kia. Nhìn cô chủ, cậu chủ, thật tình tôi chẳng vui nổi, dù tôi mới biết mình vừa có thêm một chiếc nụ nhỏ xinh.
Những ngày nắng tháng mười hai trôi qua nhanh nghĩa là Tết đang đến. Sáng nay, mở mắt ra, tôi đã cảm nhận không khí xuân rộn ràng khắp vườn, đỗ quyên đỏ rực, hoa lan tươi tắn, cúc đại đóa vàng ươm. Các bạn tôi ai nấy đều đang vui vẻ thì bất chợt một cơn gió thổi thốc tới, cơn gió mạnh đến mức làm mấy cành mận gai cũng phải rung rinh. Ầm. Một ph_át như trời giáng. Chẳng biết bấu víu vào đâu, tôi tự nhủ kiểu này mình ch_ế_t chắc. Nhưng vào giờ phút quan trọng đó, tôi thấy Nấm Mèo đang ở trước mắt tôi và cành mận đã gãy rớt xuống trúng chân cậu Thì ra, khi nghe tiếng gió thổi Nấm Mèo đã chạy ra vườn, kịp lúc đỡ cành mận để cứu bọn tôi và cả cây bonsai của ông chủ. Nấm Hương nghe tiếng động ngoài vườn, cô cũng chạy ra, hốt hoảng.
– Em sao vậy nè, Nấm Mèo ?
Vừa hỏi cô vừa kéo cành mận qua một bên rồi gọi điện thoại cho ai đó, tôi nghĩ chắc cô gọi người đến giúp đưa Nấm Mèo vào bệnh viện.
Một ngày, hai ngày, ba ngày… đã bảy ngày trôi qua, tôi vẫn chẳng biết được chút xíu tin tức nào từ cậu chủ, chúng tôi chỉ còn cách im lặng và chờ đợi và dõi theo từng gương mặt thân quen đầy xúc động ấy. Đó cũng là những ngày khó khăn nhất của tôi khi không có Nấm Mèo bên cạnh. Nhưng sau tất cả, tôi vẫn tin cuộc sống luôn tồn tại điều kỳ diệu, là những khoảnh khắc tồi tệ sẽ phải đi qua, những điều tốt đẹp hơn sẽ đến. Cuối cùng, chúng ta sẽ ổn thôi.
Buổi sáng một ngày giáp Tết. Bầu trời trong veo. Những chùm hoa nắng đậu dịu dàng trên tán lá mận gai. Nấm Hương bước thong thả sau lưng Nấm Mèo ra vườn _Tôi bất ngờ khi thấy cậu ngồi trên xe lăn cạnh bên treo cái giỏ innox đựng mấy hạt đậu đỏ.
– Em xòe tay ra đi ! – Nấm Hương ngồi xuống trước mặt Nấm Mèo.
Tôi thấy cô đặt vào lòng bàn tay Nấm Mèo mấy hạt đậu đỏ, nói.
– Nó sẽ tách từ lớp đất chui lên, nhanh thôi và nhú lên hai tai lá xanh non. Giờ chị mới biết trồng đậu đỏ cũng thú vị lắm. Em giữ lấy mà trồng, chị tin những hạt mầm đậu đỏ sẽ giúp em mau khỏe lại, vì chúng yêu em cũng như em đã bất chấp hi_ể_m nguy để cứ_u những mầm cây đang ra nụ.
– Chị biết không ? – Giọng Nấm Mèo yếu ớt nhưng tôi nghe rõ từng tiếng một. Khi cầm những hạt đậu đỏ của chị, nó như mang lại cho em một cảm giác xuyến xao, như những niềm hy vọng sắp nảy nở từ lòng bàn tay em. Năm mới đến rồi, chúng ta có quyền hy vọng, đúng không chị.
– Ừ, chị cũng nghĩ như em vậy đấy !
Lần đầu tiên tôi mới thấy một nụ cười hạnh phúc thật sự sau rất nhiều ngày giông bão. Nhất là lại được nhìn thấy nụ cười của Nấm Hương khi anh chàng Vĩnh mang đến khu vườn một cành mai rừng tặng cô, không biết ý gì nhưng có vẻ Nấm Hương rất vui. Và nụ cười của Nấm Mèo nhẹ nhõm như một buổi sáng mùa xuân. Cuối cùng thì những người tôi yêu quý đều đã có được những “happy ending”, dù không giống như tôi tưởng tượng nhưng đó vẫn là “happy ending”.
Ngày mai, ông chủ về, thể nào ông cũng mang theo một cành đào. Và Tết bỗng dưng trở nên thật trọn vẹn. Bên cạnh tôi, cúc đại đóa vàng ươm trong sắc màu rạng rỡ, đấy là niềm khao khát như đất trời khát khao chờ cánh én báo tin xuân.
vista
Bữa tép chiên sau cùng cũng được thực hiện và chúng tôi đã có một bữa ăn bên nhau thật ngon, thật no trong vườn nhà chế Hoài. Chế và chúng tôi nhà chung xóm, chơi thân nhau nhiều năm từ nhỏ và có nhiều kỷ niệm. Món bánh tép chiên gói rau vườn là một trong những kỷ niệm đó của chúng tôi. Và nếu như không có món lá đậu rồng thì chúng tôi không giữ được ấn tượng đến bây giờ. Không phải điều to tát hay lạ lẫm gì mà ngược lại, chính điều đơn sơ ấy đã đọng lại, không phai mờ trong lòng chúng tôi. Ngày xưa đơn sơ là vậy, thiếu thốn là vậy mà đã thành kỷ niệm, thành ký ức dài lâu. Mấy mươi năm sau, vội vã nhận ra nhau trên đường đời chỉ còn một nụ cười, một cái vẫy tay hay một lời hẹn mà chưa biết lúc nào sẽ ngồi lại được bên nhau đủ đầy như ngày cũ.
So với các món chè đậu xanh, đậu đỏ hay cá nướng rơm mà chế Hoài cùng chúng tôi tụ tập trong vườn nhà để nấu nướng thì món bánh tép là hoàn chỉnh và ngon hơn cả. Ai cũng nhớ và đọng lại trong lòng mọi người bây giờ một từ duy nhất là: vui! Những ngày tuổi nhỏ vô tư, phá phách thiệt nhiều mà cũng thiệt vui, giờ chỉ còn là nỗi nhớ. Cuộc sống bây giờ luôn thôi thúc mọi người vươn lên phía trước với bao hoài bão, ước vọng cho tương lai, cho gia đình, sự nghiệp nên mọi người luôn cảm thấy chật vật với thời gian. Ít khi được dịp lắng lòng bên nhau với những kỷ niệm một thời ấm áp đáng yêu, đáng nhớ.
Tôi cũng trong guồng quay đó trước cuộc sống bộn bề. Duy mỗi năm khi gió chướng về lại nhắc tôi nhớ chế Hoài và bạn bè thân của những ngày xưa thân ái ấy. Chẳng gì to tát hay lớn lao, câu chuyện nhỏ chỉ bắt đầu với những chiếc lá đậu rồng tươi non ngày cũ…
Tháng 11/2016
ST BL
ST BL
Tình Mẹ
Tình mẹ đậm đà bao la hơn muối,
Suối dẫu cạn nguồn quyết vẫn nuôi con...
Thương con thân mẹ héo hon,
Trán mẹ nhăn riết đâu còn tuổi xuân?!
NM
Mùa đậu phộng
1.
Làng trồng đậu phộng (lạc) bên kia sông. Những vạt đậu xanh mướt, trải
dài. Mới gieo cữ đầu năm, quay lại quay đi đã đến kỳ thu hoạch. Đi nhổ
đậu, thế nào nó cũng nằng nặc đòi mẹ cho theo. Nhổ phụ ư, không đâu, nó
theo để chơi và chực… mót! Nói mót đậu phộng, lũ nhóc xóm Soi đứa nào
cũng mê tít. Đậu nhổ lên dồn đống, người lớn lặt hết trái già trái chắc
cho vô bao vô gánh; số trái non, lép còn lại là phần trẻ con. Chịu khó
mót kỹ, đem về rửa sạch, luộc lên đổ ra rổ, chị em xúm ngồi bóc, nhai.
Đứa nào cũng chắp hít khen ngọt khen ngon. Mà ngon thiệt, có lép cũng
vẫn là… đậu phộng; nhà quê khổ cực, trẻ nhỏ mấy khi có món “xa xỉ” như
đậu phộng luộc mà ăn? Vậy nên chuyện giành mót đậu cũng không hiếm pha
ẩu đả xảy ra. May, nó con gái, lại đẹt câm (quá chậm lớn - phương ngữ
Phú Yên) nên mấy anh trai thương. Không phải đánh nhau, có khi lại còn
được nhường cho chỗ tốt…
Lượm được vài trái đậu phộng chắc (người
lớn bỏ sót) là chuyện… trời cho, ít có. Mừng lắm. Đậu phộng chắc không
luộc mà để dành đem nướng. Lột lớp vỏ cháy sém, hạt đậu rám lửa vàng ươm
cho vô miệng nhai rùm rụm. Vị đậu phộng nướng “đủ tuổi” quả là hết ý:
đã ngầy ngậy vị béo bùi lại còn dậy hương thơm nức. Tiếng nhà bao nhiêu
năm trồng đậu phộng nhưng chưa khi nào mẹ cho chị em nó một bữa đậu
phộng ra hồn. Mùa thu hoạch, đậu tải về bao nọ nối bao kia dựng kín góc
nhà. Vậy nhưng đừng mơ: đậu chắc đem cân bán; còn mớ đậu hơi lép lép mẹ
vô bao cất kĩ, dành rang đâm trộn muối ăn… cơm. Với mẹ, những món gì
không ăn với cơm đều được vô danh mục “ăn bậy”, “ăn phá cửa phá nhà”.
Bây ăn cho đã miệng thì chỉ có nước… sập nhà, mơi mốt lấy gì ăn? Trên
đống bao đậu phộng còn chưa “xuất cảnh” mẹ gác cây roi mây to, ngụ ý răn
đe: đứa nào to gan đụng vô là chết với mẹ!
2. Lệnh mẹ to, có điều cơn thèm đậu phộng của nó cũng không hề nhỏ!
Hết mùa thì đậu lép đậu lừng gì cũng xem
như “bế mạc”. Vậy nhưng dư vị những bữa tiệc đậu phộng lúc đang mùa cứ
dai dẳng bám đeo. Đậu luộc nóng mềm, đậu nướng giòn tan… Gọi “tiệc” cho
oai chớ tiệc tùng gì; vài ba rổ đậu mót (vỏ nhiều hột ít) cho 5 cái “tàu
há mồm” nhà chị em nó chẳng qua là… trây mép, gây thèm hơn thôi. Đậu
nướng càng thảm: tìm lượm đỏ mắt cũng chỉ được đứa vài hột, ăn cho biết
mùi. Rón rén thò tay vô mớ đậu nguyên phơi cào đống dưới sân, chưa tới
nơi đã bị mẹ quát, chạy không kịp ngó! Mẹ đúng là… đồ keo kiệt, nó lầm
bầm, đậu nhà tùm lum, con ăn vài hột cũng tiếc! Chị Hai trợn mắt: Mày
vừa nói gì? Em có nói gì đâu…, nó phát hoảng chối bay. May, chị Hai chưa
nghe rõ; nếu không thể nào chị cũng sẽ lập tức thế… mẹ hành đạo, ăn roi
là chắc. Chị Hai giống mẹ, hung không ai bằng!
Bực dọc, sợ sệt gì cũng không xua được
cơn thèm. Mấy bao đậu phộng - phải chi mẹ mang đi đâu cho khuất mặt
khuất mày; đằng này, nó cứ lù lù đứng góc nhà như thách thức, trêu
ngươi. Cám treo heo nhịn đói, lần đầu tiên nó mới thấm hết ý nghĩa “đoạn
trường” của thành ngữ ấy. Được, mình đã có cách. Bao đậu phộng to đùng,
bớt mất một vốc thì có thánh mới phát hiện ra. Ai biểu mẹ cứ để lù lù
trước mắt, trêu ngươi cơn thèm của nó chi. Cái này là lỗi tại mẹ, không
phải tại nó…
3.
Một mũi dùi nhọn, chọc lách vào cái bao “da rắn”, khéo léo đùa từng sợi
cước ép sang bốn góc. Lỗ trống to dần, vừa vặn moi rớt hạt đậu phộng ra
ngoài. Moi được một hạt thì sẽ có khả năng moi đến… mười hạt. Mỗi bao
mười hạt thôi. Nó đủ khôn ngoan để hiểu rằng: không nên quá tham. Lấy đủ
số quy định xong lại dùng dùi khéo léo đùa từng sợi cước trả về chỗ cũ.
Cẩn thận hơn, nó còn hè hụi vần bao đậu quay cái phía “tì vết” vào
trong cho khuất. Xong! Cho “chiến lợi phẩm” vào túi quần, đợi mẹ đi làm
đồng là xuống bếp cời than đem nướng. Món đậu phộng nướng (ăn vụng) quả
là ngon, ngon đến gấp đôi ba lần những hạt đậu mót công khai. Đúng rồi,
phải khổ công nghiên cứu chớ dễ gì na. Nó thấy tự hào với cái tuyệt
chiêu moi đậu phộng thuộc hàng “bí kíp”. Mình thông minh quá xá. Ba mẹ
có tài thánh chắc cũng không thể nào ngờ…
Không ngờ thật. Nó “trổ ngón” mấy lần mà
ba vẫn chỉ nhìn đống bao hơi xộc xệch, bán tín bán nghi: đậu phộng mình
đã phơi khô mà sao để nó nhót (khô rút) dữ vậy bà…
4. Lần đầu tiên nó oán mẹ, oán tới “xương tủy”!
Đầu đuôi cũng chỉ do mấy hạt đậu phộng.
Hờn đúng nửa tháng. Im ỉm, không buồn cười nói. Với nó vậy là “to
chuyện” bởi bình thường, nó mang danh “đài phát thanh”, mồm như tép
nhảy. Mẹ dỗ, dụ cho thứ này thứ kia nó cũng nhất quyết không mở miệng…
Mấy lần đầu “chôm” đậu phộng đem nướng
nó đều lột vỏ tại trận, lia vô bếp đốt hết (để “phi tang”). Hôm ấy ỷ y
nhà không có ai, nướng xong, nó mang ra bậc cửa ngồi lột. Dồn dưới chân
đống vỏ, định bụng ăn xong sẽ hốt ném ra ngoài thì con Tím xóm trên ơi
ới chạy qua rủ đi bắt nẻ (đánh chuyền). Cái tính hậu đậu cộng với mê
chơi khiến nó lật đật vù theo, quên béng chuyện phi tang “chứng cứ”.
Chiều về, nhìn đống vỏ đậu phộng cháy lam nham dụ mời lũ kiến đến bu đen
mẹ hiểu ngay cớ sự. Rút cây roi mây, mẹ điểm danh từng “đối tượng tình
nghi” trong nhà và không khó khăn gì để tìm ra nó. Mấy lằn roi đích
đáng. Con dạy không nghe. Ăn tàn phá hại. Cái đồ “phá gia chi tử” không
đánh để chi… Đánh đau thật. Lần đầu tiên mẹ đánh nó đau như thế. Mỗi lằn
roi mẹ quất, cơn phẫn nộ trong người nó lại trồi lên cao. Chỉ chảy nước
mắt chứ không khóc. Đau một phần nhưng cái chính là ức. Mẹ thật tệ, chỉ
mấy hột quèn, mấy vốc đậu phộng, gì to tát đâu mà nỡ đánh con te be.
Tao biểu một cũng chừa hai cũng chừa, mày còn tái phạm nữa là biết tay…
Tái phạm ư, thèm vào! Nó đã thề độc: từ nay có thèm tới chết cũng không
đụng vô đậu phộng của mẹ…
5. Nó đi học xa. Lên thành phố. Tháng tháng, mẹ phải chắt mót gửi tiền từ dưới quê.
Hè, về nhà. Bữa cơm chiều mẹ dọn ra chỉ
có tô canh rau, chút cá kho và cối muối đậu phộng. Vẫn thứ muối đâm từ
những hạt đậu lép. Mẹ không động đến canh cá, ngồi xúc muối đậu ăn khan.
Bây ăn đi, kệ tao, quen rồi… Hỏi tình hình thu hoạch đậu năm nay ra
sao, mẹ than: mất mùa, lại còn rớt giá. Đậu thu lên vét bán sạch sành
sanh cũng mới đủ lo cho mày học phí. Còn tiền ăn tiền ở chưa biết tính
sao… Trán mẹ nhăn riết, những vệt chân chim đuôi mắt như hằn sâu hơn. Nó
buông chén, nhìn mẹ lom lom: dạo này mẹ già đi nhanh quá!
Con Út sà vào mâm xúc muối đậu phộng.
Miếng muối đậu mặn chát. Nó nhai lúng búng, cằn nhằn: đậu đã lép mẹ còn
tham, cho muối vô chi mặn dữ…. Mẹ lập tức chống đũa, trợn mắt: muốn ăn
ngon thì từ mai… nghỉ học ở nhà rồi ăn ngon, con nha?
Y Nguyên
Y Nguyên
Mầm cây đậu đỏ
Khi cầm những hạt đậu đỏ của chị, nó như mang lại cho em một cảm giác
xuyến xao, như những niềm hy vọng sắp nảy nở từ lòng bàn tay em. Năm mới
đến rồi, chúng ta có quyền hy vọng, đúng không chị.Sáng sớm, cậu bé thức dậy thấy trời vẫn còn se lạnh dù những ngày lập đông đã qua đi từ lâu lắm rồi, làn gió xuân bắ_t đầu phe phẩy ngang dọc thổi quanh khu vườn nhà cậu bé. Đám cây cối trong vườn sau mấy ngày rét như cắ_t da cắ_t thịt kéo dài đến độ chỉ toàn những cành nhánh trụi tơ, nay đang lên chồi nảy lộc. Những chú chim sẻ buổi sáng cũng đáp xuống cây mận gai già cỗi trước hiên nhà ríu ra ríu rít, chỉ có tôi là thong dong đang nằm lọt thỏm trong lòng bàn tay cậu bé. Hơi ấm từ cậu ấy truyền qua khiến tôi cảm giác mùa đông về không lạnh lẽo như tôi tưởng, mà hơi ấm này còn mang mùa xuân đến rất gần.
Từ ngày đầu tiên đặt chân vào khu vườn, tôi đã được quan tâm một cách đặc biệt âu yếm từ cậu bé. Ân là tên cậu chủ nhỏ của tôi, nhưng mọi người trong nhà hay gọi cậu ấy là Nấm Mèo, đơn giản vì tóc của cậu ấy giống hệt như một cây nấm. Năm nay Nấm Mèo đã mười sáu tuổi, vẫn còn hơi nghịch ngợm một chút nhưng trông cậu ra dáng người lớn hẳn. Chúng tôi làm bạn với nhau được gần hai năm. Cũng xin nói thêm chút xíu về cuộc gặp gỡ giữa tôi và Nấm Mèo. Hồi đó, ông chủ tôi tức là bố của Nấm Mèo trong một lần đi công tác về, ông đã mua những hạt đậu đỏ làm quà tặng cho con trai mình vì biết cậu rất thích cây cối và những hạt mầm, nên khi nhìn thấy những hạt đậu đỏ tí hon, cậu reo lên sung sướng rồi quyết định ra vườn trồng thử. Dưới tán cây mận gai, trong chậu kiểng nhỏ, Nấm Mèo ngồi tỉ mẩn xới đất, gieo mấy hạt đậu vào. Nhìn cách cậu ấy chăm chút từng li từng tí cho cái chậu kiểng của mình, tôi mới thấy hết tình yêu thiên nhiên trong cậu lớn đến dường nào. Mãi đến sau này tôi cũng không bao giờ quên được tình yêu của Nấm Mèo dành cho tôi.
Thế là từ đó, tôi tập làm quen với cái mùi nồng nồng và sự ẩm ướt của đất. Khu vườn quanh tôi không bao giờ khô héo, có vẻ như ngày nào chúng cũng được uống nước đủ đầy, là do bàn tay chăm sóc rất nhiệt tình của Nấm Mèo. Cho đến một hôm, tôi nhận ra, tôi sắp không còn là hạt đậu nữa, tôi cảm nhận rõ dòng nhựa đang chảy trong tôi, mầm non đang cựa quậy trong tôi _Thậm chí một vài lần nhìn qua khe đất, tôi thấy những tia nắng nhỏ xíu đã nằm bên cạnh mình tự bao giờ, như để gửi đi thông điệp, rằng ở đâu đó ngoài kia Mặt Trời đang chờ đón tôi từng ngày khi tôi thật sự có thể tách ra từ kẽ đất vươn lên. Như một niềm tin mạnh mẽ, tôi cố hấp thụ nước, hấp thụ ánh sáng và cố vươn lên _Tôi tin chắc vào một ngày không xa, tôi sẽ trở thành một cây con, rồi sẽ lớn, sẽ giúp ích cho mọi người, đặc biệt là Nấm Mèo, chính cậu đã đem đến cho tôi niềm hạnh phúc này. Có lẽ từ hôm nay, tôi sẽ sống những ngày thật khác.
Hai tuần trôi qua, dài ngoằng.
Rồi ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi cũng đã đến. Hôm nay chính xá_c là ngày tôi hạnh phúc nhất, chẳng phải mơ cũng chẳng phải mộng mà có rất nhiều mầm cây như tôi cùng chứng kiến, tôi đang ủ mình dưới nắng, Mặt Trời thì đang mỉm cười trên kia. Thành công rồi, cuối cùng tôi đã tách được từ lớp đất ẩm để vươn lên khỏi mặt đất, cơ thể tôi đã thay đổi, cái hạt đậu nhỏ xíu, khô queo ngày nào giờ là mầm non xanh um tràn đầy sức sống. Tôi bây giờ đã khác, xung quanh tôi, những bạn bè chơi thân thiết với tôi tất cả đều cố gắng vươn lên. Chà, xem mấy chị cúc đại đóa cạnh tôi này, là của Nấm Hương trồng đấy đang e ấp những nụ hoa bé xíu, gọi Tết về sớm đây mà, cô nàng thiên lý kia đúng là điệu đà khi khoe những đường nét mềm mại, uyển chuyển, còn anh bạn trúc nữa chứ, anh ta cao chót vót mỗi lần ngước lên là tôi muốn quẹo cổ luôn, ai bảo tôi lùn nhất bọn. Nhưng điều đó chẳng sao, cuối cùng tôi đã thấy Mặt Trời, đã là một thành viên trong khu vườn này. Có tiếng bước chân từ xa, thì ra là cậu chủ Nấm Mèo.
– A ha ! Chào mừng bạn hiền, cuối cùng bạn cũng lên mầm rồi. Một, hai, ba, bốn, được bốn cây. Hay lắm !
Nhìn gương mặt Nấm Mèo, nụ cười rạng rỡ và cả đôi mắt lấp lánh niềm vui kia nữa, tự dưng tôi thấy yêu quý cậu ấy lạ lùng. Cảm giác giống như tôi được si_n_h ra thêm một lần nữa vậy.
– Làm gì đó nhóc ? – Tiếng Nấm Hương vọng lại từ chỗ cây mận _Thì ra hôm nay không chỉ có Nấm Mèo, khu vườn còn có sự xuất hiện của Nấm Hương. Họ là chị em và cũng giống như Nấm Mèo, Nấm Hương là tên tôi đặt cho cô chủ.
Nấm Mèo bê cái chậu kiểng có bốn cây nhỏ xíu lại đưa lên trước mặt Nấm Hương, cười tươi rói.
– Mấy hạt đậu của em lên mầm nè chị!
– Chị thấy lâu rồi, mà em trồng chi vậy. Để ăn hả ?
– Không phải ăn. Em đang thí nghiệm cho bài thực hành đầu tiên của môn si_n_h học.
– Bài thực hành cũng đâu cần phải chăm chút kỹ vậy ! – Nấm Hương sờ tôi một cái rồi nhìn sang Nấm Mèo. – Chị nghĩ em không cần tốn nhiều công sức, chỉ cần gieo xuống đất ẩm, nửa tháng sau chúng sẽ từ từ bò dưới đất chui lên thôi à.
– Em hiểu, em chỉ muốn dành chút tình cảm đặc biệt cho mấy cây con này.
– Nhưng tưới nhiều nước là không tốt đâu nhóc. Sẽ bị ngập, bị úng, rồi sau đó là ch_ế_t đấy!
– Hìhì ! – Nấm Mèo nhe răng cười. – Chị khỏi lo, em tự biết chăm sóc cho cây của em.
– Ừ, để xem Tết này chậu cúc đại đóa của chị và mấy cây đậu đỏ còi cọc của em, chậu nào đẹp hơn nhé !
Nấm Hương nói xong câu đó, cô rảo bước nhanh về phía cánh cửa sắt dẫn vào nhà. Khu vườn chỉ còn lại Nấm Mèo, cậu ngồi bệt xuống đất, vừa nghịch lá mận vừa nhẩm theo giai điệu của một bài hát nào đó ph_át ra từ MP3 để trong túi. Bất chợt một chiếc lá khẽ lìa cành và đang cùng gió chao nghiêng. Nấm Mèo vội chạy theo chiếc lá, chạy theo cơn gió, cho đến khi chiếc lá rơi xuống mặt đất, nhưng cậu chụp hụt, dù chỉ một giây trước nó khẽ chạm vào thân hình mỏng manh của tôi.
Từ sau hôm đó trở đi, hầu như ngày nào Nấm Mèo cũng ra vườn với lũ chúng tôi. Cả đám, không ai nằm ngoài sự quan tâm của cậu chủ. Những buổi chiều, Nấm Mèo ngồi dưới gốc mận nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, kể cho chúng tôi nghe hàng tá chuyện vụn vặt, lượm lặt từ cuộc sống bên ngoài, chẳng hiểu đầu đuôi ra sao mà chuyện nào cũng thú vị. Có hôm cậu ấy kể cho bọn tôi nghe về Nấm Hương và Vĩnh, chàng trai trên mức bạn bè của cô chủ. Dạo gần đây không thấy Vĩnh đến nhà chơi, qua lời kể của Nấm Mèo tôi mới biết thì ra giữa họ đang xảy ra chiến tranh lạnh. Nấm Hương là cô nàng kiêu kỳ, không đời nào cô ấy lại làm hòa trước với Nấm Rơm (tên tôi mới đặt cho anh chàng Vĩnh). Nghe Nấm Mèo kể chuyện làm tôi biết nhiều hơn về những người cậu quan tâm, về nhóm bạn thân nhất của cậu và cả một người mà người đó không muốn cậu vượt qua mức tình bạn nhưng tình cảm của cậu lại trên mức tình bạn. Ôi, rắc rối thiệt _Tình cảm con người chỉ mới nghĩ đến thôi đã thấy giống như mớ bòng bong.
Song có một điều tôi chắc rằng mỗi đứa trong bọn tôi sẽ cố gắng làm cho khu vườn ngày càng đẹp hơn, để mang đến nhiều niềm vui cho những chủ nhân của khu vườn.
Một ngày mới lại bắt đầu. Hôm nay Nấm Mèo ra vườn sớm, cậu nhìn chăm chăm vào tôi, đột nhiên thốt lên, “Nhóc đã ra nụ rồi sao”. À, đó là lý do cậu ấy nhìn tôi kỹ như vậy. Chính tôi còn chưa kịp nhận ra nữa mà, nhưng lúc này tôi đang tràn ngập niềm vui _Từ hôm nay tôi sẽ dành hết chất dinh dưỡng để nuôi bé nụ này, là kết tinh tình yêu của tôi và Nấm Mèo đấy. Buổi chiều, Nấm Hương ra thăm vườn, một mình, lần đầu tiên tôi thấy cô chủ đi một mình, tôi háo hức chờ đợi vẻ ngạc nhiên của cô khi thấy tôi ra nụ và chờ đón những cái vuốt ve ân cần, trìu mến. Nhưng Nấm Hương cứ ngồi ủ rũ dưới gốc mận, chẳng nói chẳng rằng, làm tôi cũng sốt ruột không biết chuyện gì đã xảy ra với cô. Rồi tôi nghe cô lẩm bẩm. “Sao cậu lại đối xử với tớ như vậy _Tớ đã làm sai chuyện gì mà bắt tớ phải xin lỗi cậu, chính cậu đã coi thường tớ. Cậu là đồ xấu xa, đừng bao giờ bén mảng đến đây nữa. Đồ xấu xa”_Thì ra cô ấy đang nguyền rủa Nấm Rơm. Có vẻ như chuyện giữa họ rất nghiêm trọng, thảo nào Nấm Mèo gọi Nấm Hương là cô nàng thời tiết, sáng ngân nga hát vi vu, trưa gắt gỏng, bỏ_n_g rát, chiều về lại buồn rười rượi. Đến Nấm Mèo cũng khó gần gũi với cô huống chi anh chàng Nấm Rơm kia. Nhìn cô chủ, cậu chủ, thật tình tôi chẳng vui nổi, dù tôi mới biết mình vừa có thêm một chiếc nụ nhỏ xinh.
Những ngày nắng tháng mười hai trôi qua nhanh nghĩa là Tết đang đến. Sáng nay, mở mắt ra, tôi đã cảm nhận không khí xuân rộn ràng khắp vườn, đỗ quyên đỏ rực, hoa lan tươi tắn, cúc đại đóa vàng ươm. Các bạn tôi ai nấy đều đang vui vẻ thì bất chợt một cơn gió thổi thốc tới, cơn gió mạnh đến mức làm mấy cành mận gai cũng phải rung rinh. Ầm. Một ph_át như trời giáng. Chẳng biết bấu víu vào đâu, tôi tự nhủ kiểu này mình ch_ế_t chắc. Nhưng vào giờ phút quan trọng đó, tôi thấy Nấm Mèo đang ở trước mắt tôi và cành mận đã gãy rớt xuống trúng chân cậu Thì ra, khi nghe tiếng gió thổi Nấm Mèo đã chạy ra vườn, kịp lúc đỡ cành mận để cứu bọn tôi và cả cây bonsai của ông chủ. Nấm Hương nghe tiếng động ngoài vườn, cô cũng chạy ra, hốt hoảng.
– Em sao vậy nè, Nấm Mèo ?
Vừa hỏi cô vừa kéo cành mận qua một bên rồi gọi điện thoại cho ai đó, tôi nghĩ chắc cô gọi người đến giúp đưa Nấm Mèo vào bệnh viện.
Một ngày, hai ngày, ba ngày… đã bảy ngày trôi qua, tôi vẫn chẳng biết được chút xíu tin tức nào từ cậu chủ, chúng tôi chỉ còn cách im lặng và chờ đợi và dõi theo từng gương mặt thân quen đầy xúc động ấy. Đó cũng là những ngày khó khăn nhất của tôi khi không có Nấm Mèo bên cạnh. Nhưng sau tất cả, tôi vẫn tin cuộc sống luôn tồn tại điều kỳ diệu, là những khoảnh khắc tồi tệ sẽ phải đi qua, những điều tốt đẹp hơn sẽ đến. Cuối cùng, chúng ta sẽ ổn thôi.
Buổi sáng một ngày giáp Tết. Bầu trời trong veo. Những chùm hoa nắng đậu dịu dàng trên tán lá mận gai. Nấm Hương bước thong thả sau lưng Nấm Mèo ra vườn _Tôi bất ngờ khi thấy cậu ngồi trên xe lăn cạnh bên treo cái giỏ innox đựng mấy hạt đậu đỏ.
– Em xòe tay ra đi ! – Nấm Hương ngồi xuống trước mặt Nấm Mèo.
Tôi thấy cô đặt vào lòng bàn tay Nấm Mèo mấy hạt đậu đỏ, nói.
– Nó sẽ tách từ lớp đất chui lên, nhanh thôi và nhú lên hai tai lá xanh non. Giờ chị mới biết trồng đậu đỏ cũng thú vị lắm. Em giữ lấy mà trồng, chị tin những hạt mầm đậu đỏ sẽ giúp em mau khỏe lại, vì chúng yêu em cũng như em đã bất chấp hi_ể_m nguy để cứ_u những mầm cây đang ra nụ.
– Chị biết không ? – Giọng Nấm Mèo yếu ớt nhưng tôi nghe rõ từng tiếng một. Khi cầm những hạt đậu đỏ của chị, nó như mang lại cho em một cảm giác xuyến xao, như những niềm hy vọng sắp nảy nở từ lòng bàn tay em. Năm mới đến rồi, chúng ta có quyền hy vọng, đúng không chị.
– Ừ, chị cũng nghĩ như em vậy đấy !
Lần đầu tiên tôi mới thấy một nụ cười hạnh phúc thật sự sau rất nhiều ngày giông bão. Nhất là lại được nhìn thấy nụ cười của Nấm Hương khi anh chàng Vĩnh mang đến khu vườn một cành mai rừng tặng cô, không biết ý gì nhưng có vẻ Nấm Hương rất vui. Và nụ cười của Nấm Mèo nhẹ nhõm như một buổi sáng mùa xuân. Cuối cùng thì những người tôi yêu quý đều đã có được những “happy ending”, dù không giống như tôi tưởng tượng nhưng đó vẫn là “happy ending”.
Ngày mai, ông chủ về, thể nào ông cũng mang theo một cành đào. Và Tết bỗng dưng trở nên thật trọn vẹn. Bên cạnh tôi, cúc đại đóa vàng ươm trong sắc màu rạng rỡ, đấy là niềm khao khát như đất trời khát khao chờ cánh én báo tin xuân.
vista