Thứ Bảy, 18 tháng 4, 2020

Nhạc - Thơ - Văn Cây đàn guitar

Tiếng đàn guitar,
Anh dạo phím với cung đàn quen thuộc,
Âm thanh chừng vang vọng cõi xa xưa...
Tia nắng vàng đâu khác ánh chiều mưa,
Vẫn tha thiết dịu dàng mà thân ái...!
Những ca khúc ngày thơ sao nhớ mãi,
Anh ôm đàn dạo lại bản Mucho...
Âm thanh buồn theo những nhịp sóng xô,
Con phố nhỏ vẫn nhiều người qua lại !!
Kỷ niệm xưa nay vẫn còn tồn tại,
Với thời gian và với trái tim em...
 
Ngoài kia nắng rực bên thềm,
Bên em tiếng nhạc dịu êm hôm nào ! 
NM

Tiếng Đàn Guitar.

Ở cuối góc phố có một tiệm bán đàn guitar. Đó là một căn nhà nhỏ, với những cây đàn treo thành ba dãy. Khách bước vào sẽ thấy một không gian ngập tràn sắc nâu gụ óng ánh của những cây đàn, mùi gỗ đánh vecni nồng nồng. Nó gợi lên cảm giác ấm cúng nhưng cũng thật giản dị, gần gũi.

Chủ nhân tiệm đàn là một người đàn ông lớn tuổi, gương mặt hiền hòa với mái tóc hoa râm bạc. Người ta thường thấy ông ngồi tỉ mẩn đẽo gọt cần đàn hay chỉnh lại dây đàn khi tiệm vắng khách. Ông chủ tiệm trầm lặng, ít nói nhưng hay cười hiền. Bất cứ ai ghé qua tiệm đều cảm thấy cảm mến sự thân thiện ẩn trong đôi mắt phía sau cặp kính gọng vàng. Nhờ thế, tiệm đàn hầu như ngày nào cũng có khách, dù nó nằm ở cuối góc phố, khuất sau những cửa tiệm lộng lẫy và những hàng quán nhộn nhịp, để tạo ra một không gian rất riêng, dành cho những ai yêu đàn.
……………..
Chàng trai trẻ thức giấc khi tia nắng đầu tiên lọt qua khe tấm màn và rơi vào trong căn phòng nhỏ. Sáng thứ bảy mà thành phố vẫn xôn xao nhộn nhịp. Con phố nhỏ đã thức giấc từ bao giờ, tiếng người cười nói rộn rã. Chàng trai vén màn nhìn ra, cảnh phố thị vẫn thân thuộc như nhiều năm về trước. Bên kia đường, quán cà phê vẫn thấp thoáng là những khuôn mặt của anh tài xế taxi đeo kính cận, cắm cúi bên gói xôi và tờ báo, là của hai ông bác lớn tuổi hay ngồi sát góc tường bày cuộc cờ sớm, bên cạnh là hai ly cà phê sữa nóng thơm lừng. Bầy chim sẻ líu ríu trên cây me trước cửa quán, đối diện cửa sổ. Phố thị ồn ã nhưng vẫn dành cho người ta những góc riêng dịu dàng và thân thuộc mỗi ngày.
Sáng nay cửa tiệm chưa có khách. Phía sau tủ kính, chàng trai bắt gặp hình ảnh thân thương của một người đàn ông gầy gò ngồi tỉ mẩn lau chùi cây đàn guitar màu đen bóng. Ông nội vẫn luôn mở cửa đúng giờ, bất kể ngày nắng hay ngày mưa. Ông có thói quen lau chùi cho từng cây đàn mỗi buổi sáng. Với ông, niềm trân trọng đối với âm nhạc và đàn là một phần của đời ông. Và điều đó dường như đã khơi gợi lên một tình cảm thiêng liêng với nghệ thuật nơi cháu trai ông. Ngay từ bé, chàng trai đã được ông nội dạy đàn, được học cách cảm nhận vẻ đẹp của âm nhạc qua từng giai điệu, tiết tấu. Ông thường hay bảo, âm nhạc là thứ kết nối tâm hồn con người một cách mạnh mẽ nhất mà không một ngôn từ hay biểu cảm nào có thể làm thay. Chàng trai lớn lên với tình yêu âm nhạc và niềm đam mê nghệ thuật. Năm mười bảy tuổi, chàng trai rời tiệm đàn nhỏ để đi du học ở châu Âu. Thấm thoát đã ba năm, và đây là mùa hè thứ hai chàng trai về thăm những cây đàn và với người ông thân thương của mình. Với anh, đây là nơi đây thân thuộc và gắn bó, là nơi để tìm về và yêu thương. Trong những mùa đông lẻ loi, lạnh lẽo ở trời Âu, cảm giác thèm được ngồi bên hiên, ngắm ánh nắng và dạo phím một khúc nhạc thân thuộc như một giấc mơ xa xỉ. Tình yêu mà ông nội thắp lên trong anh không chỉ là âm nhạc, nghệ thuật, mà còn là tình yêu quê hương và cuộc sống.
………………..
-Ông ơi, cây đàn của anh trai con bị nứt thùng đàn rồi. Ông xem giùm con xem có thể sửa được không? – Cô gái rụt rè nói với ông chủ tiệm đàn.
-Con đưa đây ông coi! – ông chủ tiệm nói, mỉm cười thân thiện. Nhận lấy cây đàn từ tay cô gái, rồi ông trỏ vào chiếc ghế phía sát vách tường- Con ngồi đó chờ ông chút!
-Dạ, con cảm ơn ông! – Cô gái lễ phép đáp, rồi ngồi xuống chiếc ghế.
Cô nhìn quanh tiệm, thích thú đưa mắt qua những chiếc đàn gỗ nâu đen bóng loáng. Những chiếc đàn treo cạnh nhau thành dãy như đang xếp hàng chờ đợi những người chủ mới, và chờ đợi đến lượt mình được ngân lên những giai điệu êm dịu hoặc mạnh mẽ, trầm buồn hoặc reo vui. Ánh nắng dìu dịu của một chiều mùa hè nhạt nắng hắt vào căn nhà nhỏ, làm ấm thêm một không gian trầm lắng giữa phố thị nhộn nhịp.
Bất chợt, một giai điệu nhẹ nhàng, thanh thoát cất lên từ trên căn lầu phía trên tiệm đàn. Âm thanh guitar mộc dìu dặt ban đầu rất khẽ khàng, sau đó dần hiện lên rõ nét như ai đó đang phác họa một bức tranh bằng những thanh âm nhiều cung bậc. Cô gái nhận ra giai điệu quen thuộc của bản Romance nổi tiếng mà ngày nhỏ cô vẫn hay nghe từ chiếc máy cassette của ba. Bản đàn chậm rãi trôi trong một buổi trưa vắng khách, dịu dàng đưa đẩy. Cô gái ngẩn ngơ lắng nghe, chăm chú đến nỗi quên đi sự hiện diện của ông chủ tiệm. Mãi khi tiếng đàn tan đi, cô mới giật mình nhận ra ông đang đứng nhìn cô, môi khẽ một nụ cười hiền từ
Cô gái thấy bối rối, bèn lật đật nói khẽ:
-Con xin lỗi ông, tiếng đàn hay quá nên coi mải chăm chú nghe nên quên mất!
Người đàn ông lớn tuổi nhẹ nhàng nói:
-Không sao đâu con, con thích bản nhạc này lắm hả?
-Dạ, hồi nhỏ con hay nghe bài này từ máy cassette của ba con. Giờ bất chợt được nghe lại con thấy hay quá!
-Đó là cháu nội ông đàn đấy.
-Dạ, cháu ông chơi đàn giỏi quá.
-Nó đi du học nhạc viện bên Đức, đang nghỉ hè nên về thăm ông. Trưa nó hay chơi đàn, nó bảo mỗi năm mới có dịp đàn cho ông nghe.
-Dạ, anh ấy giỏi quá.
-Nếu con thích thì để ông kêu nó đàn thêm một vài bản nhạc nữa cho con nghe! – Ông cụ hóm hỉnh nheo mắt nói.
Cô gái đỏ mặt, cười bẽn lẽn:
-Dạ thôi, con cảm ơn ông. Cây đàn của anh con bao giờ mới sửa xong hả ông?
Ông trả lời:
-Khoảng cuối tuần này nghen con. Cây đàn này mua ở đây, chắc cũng lâu rồi nên ông phải mất thời gian lâu một chút. Chắc anh con quý cây đàn này lắm hả?
-Dạ, cây đàn này là quà tặng của ba mẹ con cho anh ấy lúc anh vào đại học. Anh giữ gìn kỹ lắm.
-Vậy là ông phải làm thật cẩn thận, kỹ càng mới được! – Ông cụ cười, đôi mắt hiền hấp háy sau cặp kính gọng vàng. Nói rồi ông lúi húi ghi giấy hẹn và trao cho cô gái.
………………..
Chiều thứ bảy, trời âm u. Bầu trời như một chiếc khăn màu xám trùm lấy khoảng không. Cô gái trẻ bước vào tiệm đàn nhỏ cuối góc phố. Tiệm vắng khách, người đàn ông lớn tuổi không có ở đó. Cô khẽ gọi, nhưng không có ai lên tiếng trả lời. Chiếc ghế sát vách lặng im chờ đợi. Không gian vẫn ấm áp với những chiếc đàn nâu đen óng ánh vecni. Cô gái ngồi xuống ghế, lật quyển sách nhỏ và đọc, trong khi chờ đợi. Tiếng đàn guitar vang lên, chầm chậm và êm êm, là Diễm Xưa của Trịnh Công Sơn. Giai điệu chậm rãi nhưng lắng đọng, gieo vào không gian trầm lắng. Cô gái rời mắt khỏi trang sách, nhìn ra trước cửa. Cơn mưa mùa hạ gieo từng hạt tí tách trên lòng đường, xuyên qua tang lá xanh xanh của cây me già. Tiếng đàn hòa vào tiếng mưa, thì thầm kể chuyện. Cô gái lặng yên lắng nghe, lòng miên man theo từng cung đàn. Tiếng đàn dứt một lúc lâu mà cô gái vẫn còn ngồi im. Một lúc sau, cô gái khẽ gọi:
-Anh gì ơi! Anh cho em nhận đàn.
-À rồi, xin chờ một chút! – Một giọng thanh niên trả lời.
Chàng trai chạy xuống lầu. Trông thấy cô gái, anh hỏi:
-Xin lỗi, em muốn nhận cây đàn nào?
-Dạ, em muốn lấy cây đàn em gửi ông sửa lại thùng đàn bị nứt hồi đầu tuần! – Cô gái khẽ nói.
-Em cho anh mượn giấy hẹn và chờ anh một chút nhé! – Chàng trai mỉm cười.
-Dạ, đây ạ! – Cô nói, tay đưa mảnh giấy nhỏ cho chàng trai.
Chàng trai quay vào phía trong, và trở ra với cây đàn guitar trong chiếc bao da màu đen. Anh lấy chiếc đàn trong bao ra, dạo thử vài phím để kiểm tra dây. Cô gái chăm chú nhìn, và bỗng lên tiếng:
-Hay anh đàn thử một bài nhạc bằng cây đàn này đi.
Chàng trai bất ngờ, nhưng sự bất ngờ nhanh chóng bị thay thế bằng nét ngại ngùng. Cô gái mỉm cười, nói tiếp:
-Lần trước em ghé vô tình nghe được bản Romance anh đàn. Hôm nay lại được nghe anh đàn Diễm Xưa. Anh đàn rất hay, ông của anh có kể cho em nghe là anh đang đi học nhạc viện ở Đức!
Chàng trai khẽ gãi đầu, cười bẽn lẽn:
-Anh đàn cũng tạm thôi à!
-Em rất thích các bản nhạc anh đàn, nghe rất êm dịu và giàu cảm xúc. – Cô gái nói, giọng chân thành.
Chàng trai mỉm cười, anh ôm đàn và dạo phím. Giai điệu của Besame Mucho cất lên. Ngoài hiên, mưa vẫn rơi.
………………..
Một chiều Chủ nhật đầu thu, thành phố lao xao. Con phố nhỏ vẫn nhiều người qua lại. Cuối góc phố có một tiệm bán đàn guitar. Cô gái nhỏ ngồi trên chiếc ghế kê sát bức tường, chăm chú đọc một lá thư. Bên kia, phía sau tủ kính, một người đàn ông lớn tuổi đang lúi húi với những chiếc đàn. Cánh cửa sổ căn lầu khép kín. Dưới lầu, tiếng đàn guitar nhè nhẹ phát ra từ chiếc điện thoại di động của cô gái nhẹ nhàng lấp đầy không gian ấm áp của tiệm đàn. Đó là bài Cây Đàn Bỏ Quên của Phạm Duy.
Trần Hoàng Trường Hải 

Nụ cười,
Nụ cười trong ngọn tro tàn,
Tủi thân oan nghiệt, thương nàng cô đơn....
Xin người nguôi chút oán hờn,
Lửa kia trả lại cây đàn tri âm
NM

Cây đàn ghi ta

 Một cây đàn cũ? Hãy cẩn thậ‌n, nó có thể là... nhiều hơn một cây đàn.
Thảo vuốt ve cây đàn. Nước sơn nâu bóng nhưng nhức l‌ộ ra sau khi Thảo lau hết bụi. Mặt đàn màu vàng, bóng loáng. Trên cần đàn có rất nhiều vết bị mòn sơn do ngón tay bấm. "Chủ cũ chăm chơi đàn ghê nhỉ!" Thảo thầm nghĩ, tay mân mê dọc theo các s‌ợi dây đàn. Trong th‌ùng đàn có hai dòng chữ: "Trần Nam Dương - ĐKTĐ2 - K51. Đại học BKHN". Chữ viết bằng mực bút b‌i xanh. Nét chữ gầy, nghiêng nghiêng về bên trái. Trong đầu Thảo mường tượng ra hình ảnh một cậ‌u sin‌h viên mảnh dẻ ngồi chơi đàn. Thảo vừa mua cây ghi ta này ở một hiệu đồ cũ. Thảo đã không chơi ghi ta mấy năm nay. Nhưng không hiểu sao khi tình cờ nhìn thấy cây đàn này, Thảo cảm thấy yê‌u mến nó lạ lùng. Thảo mua nó. Không đắn đo. Không cả mặc cả. Thảo áp má vào thâ‌n cây đàn. Cảm giác mát lạnh truyền đến làn da làm Thảo khoan kho‌ái. Nhắm mắt lại, Thảo có cảm giác lạ. Dường như Thảo cảm nhậ‌n được một nhịp đậ‌p từ cây đàn, như từ một mạch má‌u đang ru‌n rẩ‌y...
12h đêm. Thảo thấy mình cầm cây ghi ta lá‌i xe ra khỏi nhà. Thảo muốn quay đầu xe về nhà, nhưng không được. Chiếc xe lao đến đường Minh Khai. Dừng ở cột đèn sá‌t chợ Mơ, Thảo thấy mình bắ‌t đầu chơi bản Polonaise - bản nhạc Thảo chưa bao giờ chơi được. Tiếng đàn dứt, Thảo kinh hãi quẳng cây đàn, nhảy lên xe phóng đi. Thảo còn kinh hãi hơn khi thấy mình vòng xe lại, nhặt lại cây đàn và đi về.
Thảo đố‌t cây ghi ta. Vừa mới quẹt diêm, từ cây đàn phát ra những tiếng rên rỉ ai oán. Thảo buông rơi que diêm, chân tay run lẩy bẩy.
Thảo b‌ỏ cây đàn vào bao, quấn thêm một lần chăn, cất vào góc nhà, không dám nhìn đến. Đã mấy lần đem cây đàn ra hiệu cầ‌m đ‌ồ, cứ đến cửa hiệu, như bị ma ám, chân Thảo lại tự độn‌g quay về. Mấy lần mấ‌t bình tĩnh, Thảo toan đậ‌p vỡ nó thì tiếng rên rỉ lại cất lên...
Đêm thứ hai. Thảo lại đứng ở cột đèn đầu đường Minh Khai. Lại bản Polonaise. Bản nhạc dứt, Thảo gần như ngấ‌t xỉ‌u.
Thảo quyết định. Thảo mò đến gi‌ảng đường Đại học Bách Khoa Hà Nội. lớ‌p Điều khiển tự độn‌g 2 - K51 học trên tầng 5 nhà D7. gi‌ảng đường hai lớ‌p có ngót một trăm đứa sin‌h viên. tú‌m lấy một thằng nhóc đeo kí‌nh ở gần cửa, Thảo hỏi:
- lớ‌p này có ai là Trần Nam Dương không?
- Bạn là...
- Người quen. Có không?
Thằng nhóc nhìn Thảo ngờ vực.
- Người quen mà không biết gì à? Nó chế‌t được một tháng rồi.
Miệng Thảo khô khốc.
- Làm sao chế‌t?
Nhìn gương mặt thất thần của Thảo, thằng nhóc lắc đầu thông cảm.
- ta‌i nạ‌n giao thông. Nó đi đứng thế nào mà lại đâ‌m xe vào cột điện. Ngã đậ‌p đầu vào hòn đ‌á nhọ‌n, chấn thư‌ơng sọ não.
- Ở... ở... đường Minh Khai?
- Ừ. Chỗ chợ Mơ ấy.
Hai tay Thảo tự độn‌g bám chặ‌t vào thàn‌h cửa, giọng ru‌n rẩ‌y:
- Có phải cậ‌u đó hay chơi ghi ta… bản Polonaise không?
- Tôi chả biết bà‌i gì. Nhưng nó hay chơi một bà‌i. Hình như là về nước Ba Lan ấy.
Thằng nhóc chép miệng, thở dài
- tộ‌i nghiệp nó! Nó mê cá‌i đàn của nó lắm. Mấy ngày trước khi chế‌t, nhà nó bị trộ‌m khoắng. Đồ đạc chả có nhiều, nhưng mấ‌t cá‌i đàn nó cứ như người mấ‌t hồn. Mọi người đều bảo, có khi vì thế mà nó mới bị... Ơ, bạn có làm sao không? Ơ... này...
Thảo không nghe thấy gì nữa. Thảo quay đầu, b‌ỏ chạy.
Thảo ố‌m liệt giường ba ngày ba đêm. Vừa bò ra được khỏi giường, Thảo ra đầu ngõ mua một thẻ hương. Lòng thanh thản lạ lùng.
12h đêm. Trời Thu lành lạnh. Thảo đứng ở đầu đường Minh Khai. Cắm một nén hương cạnh chân cột điện, Thảo lầm rầm khấn: "Trần Nam Dương, tôi đã mua cây ghi ta này ở hiệu cầ‌m đ‌ồ, không biết là của bạn. Nay tôi đem trả, mong bạn vu‌i lòng nhậ‌n lại. Xin đừng oán giậ‌n tôi!"
Đoạn châ‌m lử‌a đố‌t đàn. Lưỡi lử‌a liếm dần vào thâ‌n đàn, á‌nh lên một cách ma quái. lử‌a chá‌y hết, Thảo quay người ra xe. Một làn gió lạnh buốt sau lưng. Thảo quay đầu nhìn lại. Ngọn lử‌a bấ‌t chợt bùng lên từ đống tro tàn có hình dạng trông từa tựa một nụ cười.
Y.U.M.E.
 Tiếng đàn
Lời ca tiếng nhạc thân tình,
Dịu dàng xoa nỗi đau người hay ta ?
Tiếng đàn theo gió bay xa,
Trầm buồn thánh thót phôi pha nỗi buồn !
NM  
 

Piano và guitar

Hôm nay, nhà nó chuyển lên phố. Nó quên mất nó còn một người bạn đồng hành ở nhà. Cây guitar. Cây guitar đã cũ lắm rồi. Cũ đến mức nó không biết là cây guitar của nó từ khi nào. Nó chỉ biết đó là quà của ba cái Uyên, bạn thân của ba nó, tặng cho. Và Uyên - cũng là cô bạn thân của nó.
Vừa dọn lên khi sáng thì chiều, nó đã nghe một tiếng piano trong trẻo vang lên. Lúc nhẹ nhàng. Lúc dồn dập. Lúc trầm buồn. Lúc thánh thót. Từ khi nào không biết, nó ngẩn ngơ ngồi nghe. Từ khi nào không biết, nó tự nhủ rằng sẽ ngồi nghe mỗi chiều. Và, nó lại quên mất cây guitar.
Ở nhà mới được vài hôm, hỏi ra, nó mới biết tiếng đàn trong trẻo mỗi chiều là của Quỳnh, một cô nàng cũng trạc tuổi nó, nhà Quỳnh cách nhà nó có một rặng cây. Nghe cô Ba hàng xóm nói, con Quỳnh dễ thương lắm lắm, lễ phép lắm lắm, nhà giàu cũng lắm lắm nữa. Nó nghe vậy cũng hơi chút chạnh lòng. Ba nó chạy xe tải, mươi bữa nửa tháng mới về nhà 1 lần. Mẹ nó bán rau ở chợ, nhà nó có khu đất rộng chỉ để trồng rau thôi. Nó là con một nhưng nào dám đua đòi gì nhiều, chỉ có cây guitar làm bạn. À quên, cây guitar. Nó hộc tốc chạy vào nhà, nhắn vội vài dòng cho cái Uyên, rồi vội chạy ngược ra đường lớn, vì tiếng piano vang lên,và nó xác định nhiệm vụ của nó hôm nay: phải thấy được khuôn mặt nhỏ Quỳnh. 
Ngồi thụp xuống sau bụi cây ven đường, đầu nó từ từ nhô lên. Chợt nó sững sờ. Nhỏ Quỳnh mặc váy trắng, nhẹ nhàng bên cây piano màu trắng, biệt thự nhà Quỳnh cũng trắng nốt. Nó đang lạc vào thiên đường, và có một thiên thần đang nhẹ nhàng đàn cho nó nghe. Rồi chợt có tiếng còi xe, sau đó là tiếng thắng xe cái "kít" kéo nó về thực tại, ra là cái Uyên, trên vai Uyên đeo cây đàn guitar cũ kĩ mà nó mới nhờ đem đến khi chiều. Tiếng đàn piano bỗng nhiên ngưng bặt, ánh mắt của Quỳnh hắt ra phía đường, kèm theo chút cau mày khó chịu. Khoảnh khắc ấy làm nó thêm say mê, cả xấu hổ nữa, nó đâm ra giận cái Uyên, giận cả cây guitar cũ kĩ.
Nắm tay kéo vội Uyên vào nhà, nó nói nhanh, kèm theo trách móc giận dữ: 
"Sao bà chạy vội thế, hỏng hết việc của tôi rồi còn gì!" 
Uyên nhẹ nhàng trả lời, cái mặt đung đưa ra vẻ vô tội của Uyên làm nó thêm khó chịu:
"Ơ thế chả phải ông bảo tôi chạy nhanh lên đưa gấp ông cây guitar sao, vả lại tôi chỉ muốn dọa ông một chút thôi." Rồi chợt Uyên thay đổi thái độ: "À mà ông bảo hỏng việc là hỏng việc gì, đang ngắm nhỏ dễ thương đó chơi đàn phải không? Quên mất con bạn này ở quê luôn rồi phải không?"
Nó ngớ ra, bảo không phải cũng không đúng, mà gật đầu thì cũng không được. Trong lúc còn đang lớ ngớ, Uyên quay ngoắt đi, dắt xe ra khỏi cổng, vừa đi vừa nói:
"Tôi mặc ông, liệu hồn thì kiếm lời mà xin lỗi đấy." 
Nó ngớ ra lần thứ 2 trong 5 phút, lẩm bẩm tự hỏi: "Bọn con gái sao mà khó hiểu thế nhỉ?" Tiếng đàn piano hình như đã tắt hẳn lúc nó gặp Uyên. Nó thầm tiếc nuối, tự nghĩ không biết hôm nay thế là thành công hay thất bại nữa. Chợt thấy cây guitar, nó thở dài rồi lặng lẽ cầm lên đem vứt vào góc phòng.
Sau vài hôm, nó nghĩ ra cách làm lành với cái Uyên, bọn con gái là chúa thèm ăn, đem đồ ăn ra dụ là được, không ngờ lần này Uyên giận lâu ơi là lâu, mãi nó mới thuyết phục được. Sáng nay, hai đứa sẽ đi ăn sáng chung. Nó dậy sớm, mà thật ra hôm nào nó cũng phải dậy sớm, dậy phụ mẹ nó chất rau lên xe máy chở đi bán. 
Hôm nay trời đầy sương mù, nhưng không khí buổi sáng thật là dễ chịu. Nó nghĩ vậy, rồi nó vẫy tay tạm biệt mẹ sau đó quay vào trong phòng. Nhưng vừa đi được vài bước thì bỗng "Rầm!", một âm thanh va chạm thật to phá hỏng cái không khí yên bình của buổi sáng. Nó chạy vội ra đường, mẹ nó nằm đó, máu trên người bà bắt đầu chảy, ở xa xa là chiếc xe tải đã khuất trong sương mù. Không gian xung quanh nó như đông cứng lại, nó chạy lại, đặt đầu của mẹ lên đùi, lần đầu tiên nó thấy máu nhiều như vậy, nó gọi quanh, nhưng cổ họng nó như đông cứng, quệt bàn tay bê bết máu lên mặt, nó không biết là nó đang lau mồ hôi hay nước mắt nữa. 
Có vẻ như tiếng va chạm đã làm một vài người thức giấc. Tiếng cửa sắt nặng nề mở, mẹ nó đang ở trước nhà Quỳnh, vẫn là chiếc váy trắng đó, thiên thần của nó đang đứng ở cửa, vẫn là vẻ cau mày khó chịu, Quỳnh lạnh lùng như chính màu sắc của chiếc váy Quỳnh đang mặc vậy. Một khoảnh khắc nào đó, nó nhìn vào mắt Quỳnh, ánh mắt ấy không một chút thương hại, mà có pha lẫn chút sợ hãi, khinh khỉnh. Hóa ra chỉ có chính nó đang thương hại nó mà thôi. Chợt, tiếng còi xe vọng lại, Uyên lao tới, kéo nó về thực tại:
"Bác bị gì mà sao máu chảy nhiều quá vậy? Nhanh, lên xe, tôi chở đi bệnh viện." 
Mẹ nó nằm viện đã được hai ngày, cũng đã dần bình phục. Bác sĩ bảo máu chảy nhiều, nhưng vết thương không trúng nơi nguy hiểm, vài hôm nữa sẽ xuất viện được. Ba nó vẫn đang ở xa, mẹ nó nằm viện, mọi việc ở nhà đều nhờ cái Uyên quán xuyến hết, cả những bữa ăn cũng do Uyên nấu mang tới. Nó chợt nhận ra đồ ăn của nhỏ nấu ngon nhất trần đời, chỉ thua mẹ nó thôi. Nó cũng chợt nhận ra, màu trắng làm nó ám ảnh kinh khủng, màu trắng của bệnh viện, màu trắng chiếc váy của... à mà thôi, mẹ nó tỉnh rồi, nó đút cho mẹ chút cháo, rồi chợt Uyên ùa vào phòng, trên vai đeo 1 chiếc guitar, Uyên bảo:
"Lúc nãy dọn phòng của ông, tôi tìm được cây guitar này, sao ông lại vứt nó ở trong xó thế hả?" 
Nó còn đang bối rối thì mẹ nó đỡ lời: 
"Nghe nói cái Uyên đàn hát hay lắm hả, hát cho bác nghe một bản giúp bác nhanh bình phục nào." 
Cái Uyên vui vẻ, nhẹ nhàng ngồi lại bên giường, nhẹ nhàng nhẹ nhàng đàn hát cho hai mẹ con nó nghe. Tiếng đàn hát lúc nhẹ nhàng, lúc dồn dập, lúc trầm buồn, lúc thánh thót. Mẹ nó ngủ say từ lúc nào. Và nó chợt quên hẳn tiếng đàn piano.
Thảo Bình