Từ
mấy hôm nay, cơn mưa mang hơi lạnh đổ từng chập xuống công viên. Mặt
trời lấp ló lúc ẩn lúc hiện phóng vài giọt nắng ốm yếu xuống những vũng
nước trũng quanh các lối đi. Mấy chiếc lá vàng đầu tiên buông mình xuống
tắm rồi nằm im trong vũng nước. Lá lặng lờ chao nghiêng trong cái vũng
chật hẹp ấy và không muốn trở về với tàng cây mẹ. Vậy là mùa thu năm nay
đã về!
Con
chim nhỏ lẩy bẩy đạp lên những cành khô quăn queo quen thuộc của cái
tổ, dáo dát nhìn không gian đang náo động xung quanh. Một cơn gió thổi
vụt qua nó, mời chào một cuộc viễn du. Nó giật thót, nhảy thụt lại. Nó
vừa mới lớn và chưa cất cánh lần nào trong đời. Nó chợt ngậm ngùi cho
cái số sinh muộn của mình. Lẽ ra vào giờ này, nó đã phải đỉnh đạc chao
lượn như các đàn anh đàn chị cùng lứa, để luyện tập cho chuyến lữ hành
đầu tiên trong đời. Nó là một chú chim thiên di mà! Vậy mà nó vẫn lập
cập trong cái tổ chật hẹp này. Cô đơn và tù túng. Nó không biết vì lý do
nào mà nó sinh muộn. Nó chỉ nhớ khi nó mở mắt chào ánh sáng bình minh
thì các anh chị trong tổ đã bay ra ngoài cả rồi. Chả thế, nó luôn lãnh
trọn phần thức ăn mà mẹ mang cho nó mỗi ngày.
…
Sáng
nay, mặt trời lên sớm hơn thường lệ. Hôm qua, sương mù sa xuống thành
phố một cách phóng túng nên ánh bình minh hôm nay vội vã đến, bù lại cho
hoàng hôn sớm chiều qua. Những hạt sương vẫn còn im ỉm tụ lại trên đám
cỏ long lanh. Từng làn khói hiền lành đan trong làn nắng êm ả.
Con
chim nhỏ lại háo hức trèo ra khỏi tổ. Nó vươn đôi cánh tí tẹo và lưa
thưa những cụm lông mịn, chào không gian xanh thân thiện mà nó sắp bay
vào. Những cú đập cánh đầu tiên mệt lữ. Nó loạng choạng, chao đảo và cảm
thấy đứt hơi. Nó dáo dát nhìn quanh. Công viên vắng tanh. Giờ này người
lớn đã an vị trước bàn giấy và những đứa trẻ trong khu vực đã ngoan
ngoãn trong lớp học rồi. Nó kêu chim chíp vài tiếng như để thanh minh về
sự kém cỏi của mình rồi bắt đầu cuộc đi dạo trong công viên đầu tiên:
cuộc đi đạo do chính nó thực hiện, bỏ lại đằng sau cái tổ ấm quen thuộc.
…
Mùi
đất ẩm, cỏ mục và những bông hoa dại dẫn nó vào bên trong khu công
viên, đàng sau những tán cây vĩ đại. Chao ôi, bình yên thế ! Nó khẽ
khàng kêu lên và vùi đôi mỏ nhỏ vào đất mịn. Nó thì thầm một mình: tập
bay ở đây thì an toàn nhất! Ta có loạng choạng, nghiêng ngã thì cũng
chẳng ai thấy, nhất là lũ anh chị đầy tham vọng kia!
Vừa
nghĩ thế, nó vung mạnh đôi cánh và cất mình lên. Hỡi ôi, nó vẫn sà sà
trên mặt đất, lạch bạch không khác gì một con vịt béo. Nó thoáng nghĩ
thế và tự mặc cảm. Lơ đãng, nó đâm sầm vào đất. Cứ thế, cứ thế, nó bay
lên, nghĩ ngợi, mơ mộng rồi bổ nhào vào đất.
Oái ! Đau quá ! Con chim nhỏ kêu lên. Nó chạm phải một cái gì cứng ngắt. Hình như là một hòn đá.
Đã mệt lại va vào một hòn đá, nó gần như muốn bỏ cuộc vì kiệt sức.
Không buồn cựa quậy, nó nằm yên, chờ sự trở lại của cái sức lực vừa bỏ
nó ra đi. Nó mở mắt nhìn cái vật mà nó vừa đụng phải. Tròn trịa và loang
loáng. Một hòn đá đẹp nhưng không thân thiện! Nó kết luận và cảm thấy
mình kém may mắn vì sự cố vừa rồi.
- Tớ không phải là đá đâu!
Một
tiếng nho nhỏ và trong trẻo vang lên trong sự im lặng đáng chết ấy. Con
chim nhỏ giật thót và nhìn quanh. Nó lại giật mình vì ai đó đã đọc được
ý nghĩ của nó. Hóa ra tiếng ấy vang lên từ "hòn đá" !
Giữa
đám đất đen, cách nó chút xíu, trồi lên một hạt dẻ nâu. Từng vệt vân
đều đặn như chiếc comple lịch lãm bọc quanh bạt dẻ. Mịn màng và bóng
bẩy.
- Tớ là hạt dẻ, không phải hòn đá đâu!
- Dẻ hay đá thì cũng vậy, cậu làm tớ đau điếng ! - Con chim nhỏ tức giận.
- Nhưng chính cậu đâm sầm vào tớ cơ mà! - Hạt dẻ trả lời.
- Nhưng cậu không nằm ở đó thì tớ đã không bị gì! - Con chim nhỏ càng cáu quắt.
- Tớ ở đây trước mà, cậu là kẻ mới xuất hiện. Sao lại trách tớ? - Hạt dẻ vặn lại.
- Cậu
chỉ là hạt dẻ, không bay không nhảy. Đây không phải là không gian của
cậu. Tớ là chim. Tớ biết bay. Tớ cần không gian và đây sẽ là vương quốc
của tớ.
- Cậu
nói hay nhỉ! Tớ không bay không nhảy nhưng tớ cũng có không gian của tớ
chứ. Rồi xem! Với cái khả năng èo uột như thế thì cái vương quốc của
cậu cũng chẳng xa hơn được đâu! - Hạt dẻ bực bội trả treo.
Con chim nhỏ chẳng thèm lên tiếng nữa. Nó tự thấy mình không may ngay trong ngày đầu tiên chinh
phục thế giới. Thời gian đã không chờ đợi nó. Chuyến di cư đầu tiên
trong đời sắp đến gần. Nó cần sức mạnh và sự điệu luyện để bay vào trời
xanh. Nó cần sự yên tĩnh và an toàn để chắp cánh. Thế mà ngay hôm nay,
nó đã đụng phải “cái vật thể xa lạ, đáng ghét” ấy!
Nó quày quả nhảy đi chỗ khác. Trong đầu nó chợt vụt lên một ý nghĩ đen tối: “Được,
cậu cứ mở mắt to ra mà nhìn tớ chinh phục không gian nhé! Rồi một ngày
nào đó, tớ sẽ cắp lấy cậu, lôi cậu ra khỏi khu vườn này! Lúc ấy, xem cậu
có còn hơi mà thách thức nữa không! Lúc ấy cậu có còn lên giọng đòi
không gian riêng nữa thôi”
Nghĩ
thế, con chim nhỏ hả dạ, oạch oạch kêu mấy tiếng rồi men theo đám bụi
rậm mà trở về tổ. Nó cảm thấy đói bụng. Nó nghĩ tới món ngon mà mẹ nó
mang về mỗi buổi.
Từ
ngày đó, mỗi sáng, khi trong tổ chỉ còn lại một mình, nó bay chập
choạng men theo lối nhỏ đi vào giữa khu công viên, nơi có những cây to
và cũng là nơi có “cái vật thể xa lạ, đáng ghét” ấy, kẻ thù của nó! Nó
vỗ cánh, kiên nhẫn và cố rướn người cao hơn. Trong người nó vẫy vùng một
khát khao màu xanh dương của trời, âm ỉ mơ ước được nhìn thấy biển, nơi
mà nòi giống của nó bay về di trú mỗi mùa đông. Nó tưởng tượng những
hòn đảo yên ắng miền Nam, nơi có những làn gió mặn và dìu dịu, mơn man
vào những buổi sáng tinh sương.
Hạt
dẻ vẫn nằm đấy. Nó không nói năng lời nào cùng con chim nhỏ. Nó vẫn
lặng lẽ nhìn “người dưng” di động của nó một cách thách thức. Nó biết,
nó thuộc về đất. Còn chim thuộc về bầu trời. Cái không gian mà nó muốn
chinh phục không phải là mầu xanh của trời, không phải là những giây
phút chập chờn lưng chừng sóng. Nó muốn chinh phục lòng đất, chinh phục
cái bí ẩn lặng thầm của màu đen, của cõi vô hình.
Cứ
thế, từng ngày trôi dần. Con chim nhỏ vẫn tập bay và mải mê theo đuổi
khát vọng bay cao hơn mãi. Cũng vậy, từng ngày trôi dần. Hạt dẻ vẫn miên
man hướng về ước mơ đi sâu vào lòng đất mẹ.
Con chim nhỏ thấy mình bay cao dần, nó bay vòng quanh hạt dẻ như muốn nói: “Thấy chưa, tớ đã bay cao hơn rồi đấy và trong ánh mắt tớ, cậu càng ngày càng bé nhỏ hơn. Cậu chỉ là hạt dẻ tầm thường !”
Càng bay cao hơn, con chim sẻ nhìn ra nét đẹp của khu vườn. Trên cao,
nó đã có thể thấy được ngọn của những tàng cây già, nó đã có thể nhìn
thấy ngọn tháp của những tòa biệt thự gần đấy. Nhưng, dường như đã trở
thành thói quen, cái điểm xuất phát cho những lần bay lại là cái không
gian quanh hạt dẻ đáng ghét ấy. Vô tình, cái không gian của hạt dẻ lại
là phi trường cho những lần chinh phục của con chim nhỏ.
Hạt
dẻ thầm biết rằng cái bộ áo nâu của nó từ từ trở nên chật chội. Nó phải
vươn tay với vào đất. Như con chim đáng ghét kia đang chập chững đi lên
bầu trời, nó phải len lỏi những bước dò dẫm ban đầu. Nó biết chỉ còn
một thời gian ngắn nữa, khi đông về, cả mặt đất sẽ trở nên lạnh cóng và
đông cứng lại. Nếu nó không nhanh chóng ra khỏi cái vỏ cũ, để với tay ra
ngoài, nó sẽ không thể trổ mầm xanh khi mùa xuân trở lại. Vô tình,
chính những lần đến và đi của con chim nhỏ trở thành cái nhịp đếm cho
cuộc chinh phục lòng đất lặng lẽ của hạt dẻ. Bao lâu con chim còn bay
đến, nó biết rằng, niềm hy vọng thức giấc vào mùa xuân của nó sẽ vẫn còn
đó.
…
Cả
ngày qua, mưa suốt. Mưa ở miền ôn đới này không ào ạt như ở những vùng
nhiệt đới. Nhưng mưa không kém phần dai dẳng. Từng cụm nước rỉ rả nhẹ
nhàng đáp xuống mái nhà, xuống mặt đường và cả trên những băng ghế gỗ
không người, như một kẻ hút thuốc đang khoan khoái thả dần những cụm
khói dấm dẳng.
Mặt
trời hôm nay cũng e thẹn, lười lĩnh rót từng tia nắng heo hắt vào công
viên. Mấy vũng nước tù vẫn không vơi. Mấy chiếc lá vàng ngày nọ đã lặng
lẽ chìm xuống đáy, an vị và chờ ngày tan biến trong làn nước đùng đục
cuối thu.
Con
chim nhỏ bây giờ đã bay thạo lắm rồi. Chiều qua, trước khi về tổ, nó đã
bay một vòng quanh thành phố. Nó nghe thấy tiếng còi xe ô tô của những
kẻ thiếu kiên nhẫn, nó thấy cả những bảng hiệu nhà hàng nhấp nháy. Nó
thấy người ta vội vã đi đi lại lại trên đại lộ ồn ào. Nó đã có thể vụt
lên, đáp xuống một cách thuần thục, thoăn thoắt như một chiếc phi cơ
tiêm kích. Nó kiêu hãnh vì thấy mình sẵn sàng cho chuyến bay xuyên lục
địa đầu tiên. Nó cũng biết rằng giờ phút “trả thù” cũng sắp đến!
Vừa
nghĩ thế nó nhào thẳng ra khỏi tổ, bay vụt lên cao, lượn một vòng quanh
công viên, hết sức lực. Đột nhiên, khi đến cần khu có tàng cây lớn, nó
chợt giảm tốc độ. Nó bay chầm chậm, lượn vòng và nhào lộn quanh những
nhánh cây to, điêu luyện như một vận động viên thể dục dụng cụ. Nó bay
vòng ra phía sau cây dẻ già, nơi hạt dẻ ở, nấp mình sau một hốc to trên
thân, định bụng đợi khi chiều đến, khi mặt trời đi về bên kia rặng núi
Alpes, nó sẽ nhào ra cắp lấy địch thủ và ghi bàn thắng vĩnh viễn.
Nhưng
nó sửng lại. Ồ! Cái gì thế nhỉ ? Con chim nhỏ tự hỏi, trong khi vẫn còn
lúm khúm trong hốc cây. Có một cái gì đó đang di động, thoăn thoắt phía
trước, dưới mặt đất. Cái vật thể ấy cũng màu nâu. Không lẽ nào hạt dẻ
lại lớn nhanh như vậy ? Nó không tin vào mắt mình. Vả lại hạt dẻ thì làm
gì di động được chứ ! Cái vật thể màu nâu ấy vẫn chập chờn, lui rồi tới
theo những khoảng không đều. Nhưng hình như sự di động của vật thể kia
có mục tiêu. Con chim nhỏ dõi theo hướng di động của cái vật màu nâu
không xác định kia. Nó cố giương đôi mắt nhỏ dõi theo. Cái mỏ xám của nó
huếch huếch theo nhịp đôi mắt, tựa một kim chỉ nam, cố tìm cho ra ý
định của cái vật thể nâu to ấy.
Hô!
Nó giật thót người. Từ xa, nó nhận ra hạt dẻ cũ, vẫn lặng lẽ nằm đấy,
lơ đễnh. Không phải hạt dẻ, nó chắc chắn. Cái vật thể màu nâu to lớn ấy
đang từ từ tiến lại hạt dẻ, mỗi lúc một gần, thật êm và đầy sự đắc
thắng. Một cơn bối rối xâm chiếm nó. Hẳn là cái vật thể màu nâu kia
không có một thiện chí gì với hạt dẻ rồi. Như vậy, cái vật màu nâu ấy
cũng có thể được coi là kẻ thù của hạt dẻ. Mà nó cũng vậy, nó có ưa gì
hạt dẻ đâu. Nếu nó để cái vật thể lù xù màu nâu kia tấn công hạt dẻ thì
nó cũng sẽ được tiếng là cao thượng, vì không chấp nhứt và thù vặt, dù
rằng cái âm mưu đánh cắp hạt dẻ nó không thực hiện được. Dẫu sao nó cũng
sẽ mãn nguyện khi hạt dẻ kia biến mất.
Nhưng
rồi một cảm xúc khác dâng lên trong nó. Ngoài cái lũ đàn anh đàn chị
trong tổ ra, những kẻ đã sớm biết bay biết nhảy nên hiếm khi trở về tổ
vào mỗi cuối ngày, ngoài mấy con giun tội nghiệp vùng vẫy vô vọng trong
mỏ của mẹ nó vào mỗi buổi ngon miệng thì nó còn có ai khác làm bạn ngoài
hạt dẻ đâu, dù rằng hạt dẻ, đối với nó, vẫn là một đứa bạn xa lạ! Cái
gì sẽ đến với nó khi hạt dẻ biến mất?
Nghĩ
tới đó, nó chợt nhắm mắt lại. Một cảm giác bâng khuâng khó hiểu. Cuộc
đối thoại giữa nó và hạt dẻ của ngày đầu vang lên trong óc nó. Cuộc đối
thoại dành chủ quyền ngày ấy vẫn lanh lảnh và sống động. “Tớ cần không gian và đây sẽ là vương quốc của tớ.” “Tớ không bay không nhảy nhưng tớ cũng có không gian của tớ chứ.”
Rồi nó chợt nhận ra rằng, cái không gian mà nó cũng như hạt dẻ muốn
dành riêng cho mình chỉ là một. Và trong khi theo đuổi cái ích kỷ của
riêng mình thì vô tình nó và hạt dẻ lại xây dựng một không gian chung,
bàng bạc nhưng không thể thiếu được.
Nghĩ
đến đấy, nó mở choàng đôi mắt. Cái vật thể thù lù ấy cách hạt dẻ chỉ
còn vài gang tay. Trong cái khoảng khắc quá ngắn ngủi ấy, con chim nhỏ
hình dung thấy đôi vuốt sắc nhọn của kẻ tấn công. Còn hạt dẻ vẫn ngơ
ngác, mơ mộng như đang dò tìm một báu vật nào đó dưới lòng đất. Ta chậm
mất thôi! Con chim nhỏ bật lên một tiếng hót xót xa rồi lấy hết sức
phóng mình, như một viên đạn, thẳng về hướng vật thể xấu xa màu nâu kia.
Oạch!
Một cú va chạm đầy ngoạn mục. Nhưng tiếng của nó lại không hoành tráng
như một cuộc dội bom. Con chim nhỏ đâm sầm vào địch thủ. Cái vật thể
ghớm ghiếc kia lăn quay, chỏng cả bốn vuốt lên trên, rồi thoắt phóng lên
tàng cây, mặt ngơ ngác vì tấn công ngay khi mình sắp ngoạm được mồi
ngon. Khi hiểu ra rồi, nó giương đôi mắt đen hậm hực rồi lục tục trèo
lên nhánh cây gần đấy.
Con
chim nhỏ nằm đấy, bất động. Trong khi nó lấy hết sức lực để lao vào đối
thủ thì nó đã quá đà. Sau cú va chạm trời giáng ấy, cả người nó ê ẩm.
Nó nằm im thiêm thiếp. Đầu óc nó lơ mơ và thấp thoáng một cảm giác của
cú va chạm đầu tiên trong đời nó với hạt dẻ. Một ý nghĩ buồn cười chợt
lóe lên trong nó: Hóa ra mình không điêu luyện như mình tưởng! Bay thì
giỏi nhưng làm đạn rốc két thì chắc tiêu ! Nghỉ thế đôi mắt nó long lanh
và mở mắt. Nó thấy mình nằm cạnh hạt dẻ.
Hạt
dẻ như vừa tỉnh ngủ, nó bị đánh bật khỏi làn đất mỏng. Ngước nhìn lên
tàng cây để coi sự gì xảy ra, nó còn kịp nhận ra cái đuôi còn ve vẩy của
con sóc, kẻ tấn công không thương xót đối với loài hạt dẻ. Nó cũng nhận
ra vị cứu tinh đang nằm sóng xoài cạnh mình. Hóa ra, cú va chạm chỉ xảy
ra trong gang tấc, nên cả ba nhân vật đều là nạn chân của cú sốc ấy.
Hạt dẻ chợt hiểu ra mọi chuyện…
Từ
ngày ấy, con chim nhỏ vẫn lặng lẽ hoàn tất cuộc diễn tập quanh tàng cây
dẻ lớn, nơi có hạt dẻ nhỏ đang âm thầm miệt mài khoan mình vào lòng
đất. Cả hai vẫn tiếp tục lặng lẽ công việc của mình. Nhưng chúng thừa
hiểu cái cảm giác thuộc về nhau và cần nhau thế nào. Cảm giác ấy cứ lớn
dần theo từng cơn gió cuối thu.
****
Những
hạt nước nặng trịch, trắng xám rơi lệch bệnh trên mấy nhánh cây dương
phong. Gió không thổi mạnh nữa mà thay vào đó là cái lạnh trình trịch
như muốn len vào tận trái tim của những kẻ mặc thiếu ấm. Người ta bảo
đấy là mưa tuyết. Đó không phải mưa, cũng chẳng phải tuyết. Đó là một
giống nước ở lưng chừng sa xuống từ trời. Vì không là tuyết nên nó không
nhẹ tênh để tự do tung bay trong không khí. Vì không là mưa nên nó
không réo rắt chảy thành dòng trên nhưng khe đường, trên những lộ dốc.
Nó là mưa tuyết, chơi vơi giữa mặt đất và bầu trời. Nó là một thứ nước
đằng đặc, kêu lụp bụp theo bước chân người. Vì không là tuyết nên nó
không giữ được dấu chân người in lên. Vì không là mưa nên những vũng
nước do nó tạo nên không long lanh phản chiếu những bóng cây soi mình.
Công viên vào những ngày mưa tuyết là không gian của cái lưng chừng bâng
khuâng.
Đã
mấy hôm nay, không biết từ đâu, cả họ hàng chim thiên di kéo về công
viên đông vô kể, vui như lễ hội. Chúng ríu rít và trò chuyện râm ran,
náo động cả công viên yên tĩnh. Năm nào cũng vậy, chúng ồn ào và xởi
lởi, chẳng cần giữ ý tứ gì. Chúng thừa hiểu người dân thành phố đã quá
quen với sự hiện diện thường niên của chúng. Cả ông thị trưởng thành
phố, một đảng viên đảng môi trường vừa mới được bầu lên, trước kia đã
từng vận động bảo vệ loài chim thiên di bay về trong thành phố này.
Con
chim nhỏ cũng náo nức chờ đợi ngày xuất hành. Tuy vậy, trong lòng nó
vẫn âm ỉ một cảm giác khó minh định. Nó thừa hiểu tầm quan trọng cho
chuyến đi này, khi nó phải học thuộc lòng đường bay xuyên lục địa, tạo
lập cho mình thói quen hay bản sắc của loài chim di cư. Nhưng cái không
gian bé nhỏ phía dưới tàng cây dẻ lớn ở giữa vườn trở nên không thể
thiếu đối với nó. Cái không gian tuy nhỏ bé nhưng đã là bệ phóng cho nó
lên trời cao.
Đã
có mấy con chim vì thiếu kiên nhẫn nên đã vội vã đập cánh lên đường.
Trên các ngọn cây trong công viên, tiếng lao nhao của phần còn lại vồn
vã hơn, hấp tấp hơn, nóng ruột hơn. Chỉ còn vài khoảnh khắc mong manh
thì đàn chim sẽ vụt bay lên, trang điểm cả một góc công viên bằng một
hoa văn khổng lồ như kiểu người ta tung tấm lụa xòe ngày hội, rồi biến
chóng vánh biến mất về phương Nam.
Con
chim nhỏ lượn quanh công viên quen thuộc một lần nữa và đăm đăm về phía
dưới tàng cây. Nó lại nhớ tới những bài tập vỗ cánh đầu tiên. Ngày ấy,
đôi cánh của nó nặng trịch vì chưa có kinh nghiệm. Bây giờ đôi cánh của
nó cũng nặng trịch. Vì lý do gì, nó thừa hiểu…
- Thôi chào cậu, tớ phải đi đây! - Con chim nhỏ dõng dạc mà tim nó se lại.
- Ừ cậu đi ngay đi! Kẻo mất dấu của đoàn đấy! - Hạt dẻ thản nhiên mà lòng nó như muốn vỡ tung.
- Tớ
trả lại cho cậu cái không gian mà cậu cần đấy! Tớ nghĩ cậu cần nó hơn
tớ. Vài ngày nữa tớ sẽ đậu trên một hòn đảo bên kia bờ Địa Trung Hải.
Chắc cũng thú vị thôi! - Con chim nhỏ ra vẻ lý trí.
- Ừ,
cám ơn cậu. Nhưng suy cho cùng cậu cũng đâu lấy được cái không gian của
tớ phải không. Tớ vẫn còn nằm lì ở đây mà. Cậu đâu có thắng được tớ! - Hạt dẻ ra vẻ cố chấp - Cậu nhìn xem, bây giờ cậu không thể cắp tớ đi được nữa đâu - Rồi nó chìa mấy ngọn rễ trăng trắng đầu tiên ra - Mùa xuân đến, tớ sẽ là một cây dẻ mới. Còn bây giờ mùa đông, tớ sẽ thăm dò lòng đất. Chắc cũng thú vị thôi! - Hạt dẻ như muốn trả miếng.
Hóa ra hạt dẻ biết được ý định của mình! Con chim nhỏ nghĩ thầm, rồi lại ra vẻ cao thượng:
- Cậu cũng biết, tớ đâu làm những hành động ấy. Cái không gian này là của… của chúng… ơ, của chung mà. Nó lập bập vì biết mình không đủ can đảm để nói lên lần đầu tiên cái đại từ chỉ mối liên hệ giữa nó và hạt dẻ.
Con
chim nhỏ luống cuống bay vụt lên bầu trời xám, mang theo trong tim chữ
“chúng ta” còn chưa cản đảm nói. Nhưng nó nghe tiếng ấy văng vẳng trong
hơi lạnh công viên cũ, đang xa dần. Nó tin tiếng ấy của hạt dẻ. Hạt dẻ
nhỏ cố dúi mình vào lòng đất, cố lánh đi khỏi bóng dáng của một con chim
nhỏ đang vội vã đuổi theo đoàn di cư của mình, nhỏ dần, nhỏ dần… Công
viên sụp tối, mênh mông.
…
Tiếng
chuông một ngôi giáo đường nào đấy thong thả vang lên. Tám giờ sáng,
mặt trời đã lên tự lúc nào. Bầu trời xanh vòi vọi, không một gợn mây.
Mùa xuân đã quay về !
Những
vũng nước lúp xúp trong công viên đã bốc hơi từ lâu. Mấy chiếc lá ngày
cũ dường như đã chui tọt vào lòng đất. Lá thay đổi bộ xiêm y màu xanh
lục và giờ đây đang chúm chím trên những nhành cây non. Những bông hoa
chưa nở lúng liếng đôi cánh the màu hồng, trắng, vàng, đỏ, tím vui mắt
và lôi cuốn. Màu nâu của đất không còn ảm đạm nữa mà đột nhiên trở thành
những nét chủ đạo của một bức họa ấn tượng màu lam.
Bầy
chim thiên di ngày nọ đã trở lại thành phố, cũng ồn ào và náo nhiệt như
ngày ra đi, dù một số khác đã tản đi về những đồi núi và thảm xanh
quanh vùng. Chúng chao lượn quanh thành phố, kể lể cho những loài ngủ
đông nghe câu chuyện của biển, của văn hóa miền Nam. Trong số ấy, chắc
chắn có con chim nhỏ ngày nào!
Phải,
nó đã theo bầy trở về thành phố. Nó đã trưởng thành. Bộ lông cũ của
ngày thơ ấu đã nằm lại bên kia bờ Địa Trung Hải. Thay vào đó là sắc màu
mới, long lanh và chải chuốt như bao cánh chim cùng trang lứa. Nó không
quên cái khoảng sâu ở giữa công viên ngày nào. Nó chắc chắn sẽ bay về
đó.
Một
khoảng không nhỏ màu xanh lục mở ra trước mắt nó. Cái khoảng không ngày
nào giờ đây đã đơm đầy nhưng bông hoa dại, li ti và còn ươn ướt nước.
Nó không tin ở mắt mình. Cái khoảng đất đã từng là bãi tập bay, là phi
trường của đời nó giờ đây đã xanh um và diễm lệ như một nàng công chúa
vừa thức dậy. Nhưng điều kỳ lạ là trong cái không gian không lớn lắm ấy,
mọc lên không biết bao nhiêu là cây dẻ con. Hóa ra mùa xuân đã đánh
thức tất cả các hạt giống trong công viên, kể cả hạt dẻ “đáng ghét” ấy.
Nó không thể nào nhận ra được cây nào mọc lên từ hạt dẻ thân quen ngày
cũ.
Nó
chợt nhìn quanh. Ôi ! Nó không phải là người duy nhất trong chốn này.
Xung quanh nó, đã có biết bao con chim khác, cùng loài và khác loài đang
say sưa nhìn ngắm cái không gian đẹp như một bức thảm kia. Ríu rít và
tấm tắc.
Có
một hạt dẻ đang nằm im trong lòng đất. Suốt cả mùa đông, nó đã dò dẫm
đi sâu. Nó đã hạnh phúc khi đón nhận những dòng sự sống từ đất. Nó nghe
thấy cả những tâm sự thầm thì của cả hành tinh. Nó đã hiểu được tình của
đất, cũng như con chim nhỏ hiểu được tình của trời. Bây giờ, nó đã vươn
cánh tay mạnh mẽ và khỏe khoắn lên trên, sẳn sàng đảm nhận trách nhiệm
tô màu xanh cho thành phố, trở thành kẻ mang lại hơi thở trong sáng cho
những ai tìm lắng đọng nơi công viên. Những cành lá mọc lên từ nó kể cho
nó nghe về lũ chim đang ríu rít bên trên. Chúng bảo đó là lũ chim di cư
từ miền Nam ấp áp trở về. Hạt dẻ ậm ừ và tin chắc trong nhóm đó, chắc
chắn có con chim “cứu tinh” của nó ngày ấy.
Cả
con chim nhỏ và hạt dẻ đều hiểu rằng chúng sẽ không thể nhận ra nhau
trực tiếp được nữa. Điều đó không làm chúng bâng khuâng. Chúng tin chắc
rằng, trong cái khoảng không mà chúng đã tạo cho nhau vào cuối thu năm
ngoái, đã xảy ra một cuộc biến đổi diệu kỳ. Cái không gian ngày cũ đã
không bị đánh cắp hay giữ riêng. Nó đã hóa thân thành một không gian
mới, xinh đẹp mãi mãi, rộng mở, nơi mà hai chữ “chúng ta” biến thành không gian cho những ai biết yêu và trao đi tình yêu ấy.
Trần Quốc Tô