Cây trứng cá
Cây Trứng Cá - YouTubeVườn Cây Trứng Cá Của Ba
Năm
đó, Thùy chuẩn bị vào lớp một, ba nó vẫn là một thợ gỗ lành nghề trong
làng, ba nó làm thêm cả công việc vặt ở trường cấp 1 kiếm để thêm thu
nhập cho gia đình. Hôm đó, ba nó phải lên trường để sơn lại bảng và kẻ
vạch ô vuông cho bảng dạy của các giáo viên được rõ hơn, nó nhõng nhẽo
cầm tay ba nó đòi theo vào trường, ngôi trường nó sắp được đến học trong
hè này!…Nhõng nhẽo mãi cuối cùng ba nó cũng chịu thua nó và dắt nó đi
theo.
Đến
nơi ba nó dặn dò nó ngồi yên ở ghế đá trong sân trường, không được đi
đâu để ba yên tâm còn làm việc! Vì khuôn viên trường rất là rộng nên ba
nó lo cho nó dặn dò rất tỉ mỉ, cẩn thận. Nó “dạ” ngoan ngoãn rồi ngồi ở
sân chơi…Nó vui mừng vì sắp được học ở đây, nó chạy tung tăng dưới sân
tường đầy nắng với gió và đùa nghịch với những chiếc lá xà cừ rụng bay
khắp nơi…Nó ngước mắt nhìn những tán lá xà cừ thì thầm “sao mà to cao
quá!”
Nó
đưa tay đo một cách ngây thơ làm sao! Một gang tay, hai gang tay….cứ
tiếp tục đo, nó kiễng cả chân lên để với tiếp tục đo, cây cao đến nỗi nó
thốt lên “Ôi! Mỏi quá! Cây này thật khổng lồ”. Đang ngẩn ngơ với những
tán lá xà cừ vĩ đại, bỗng nhiên nó thoáng ngửi được mùi thơm đâu đó mà
cơn gió vừa đưa qua. Một mùi thơm của loại quả chín nào đó chăng? - Nó
tự nhủ, rồi nó chạy quanh sân trường hết chỗ này đến chỗ khác để đuổi
theo và tìm kiếm cái mùi thơm lạ đó…đang chạy nó chợt khựng lại, chính
mùi này, gió đưa hương tới mỗi lúc càng gần, gần hơn, mùi thơm dường như
rõ hơn rất nhiều…thơm rất thơm!
Nó
nhìn thấy một con đường đất thật to, thật dài, chắc mùi thơm từ con
đường này, nó tò mò đi theo con đường, đến nơi nó vỡ òa vì ngạc nhiên…!
Cả một khu vườn toàn là cây, nhưng sao nó lại thơm đến vậy chứ ? Lại
càng thêm tò mò, nó nhẹ nhàng gỡ dây thép buộc cánh cổng bước vào…lạ
lùng thay, cây to xanh muốt mà sao quả của nó nhỏ xíu và lại rất đỏ, quả
đỏ chót, chín mọng y như quả nhót vậy! Cây xanh được điểm thêm sự tinh
khiết của những bông hoa nhỏ màu trắng, ánh nắng sáng sớm làm vườn cây
trở nên long lanh, càng giống một thiên đường hơn trong mắt nó. Mắt nó
tròn xoe, cái miệng há hốc rất to vì nó ngỡ ngàng với khung cảnh tuyệt
vời này! Những quả trên cây vì chín quá đã rơi xuống đất, vỡ ra có mùi
thơm ngọt và nó biết chính xác mùi thơm mà nó đã ngửi thấy đó là mùi của
loại quả này. Nó thấy thích thú với sự khám phá mới, một cảm giác gần
gũi, đáng yêu và thân thương đến kỳ lạ…dường như nó đã tìm thấy một
khoảng trời riêng, một thiên đường mới trong ngôi trường mới này!
***
-Thùy…. ơi….ơi……! Con gái…..con đang ở chỗ nào …..???
Đang
mải mê cảm nhận hương thơm, nó bỗng giật thoáng nghe được tiếng ba nó
gọi đâu đây. Bất giác quay lại nó đã thấy ba nó đứng phía sau, ba nó thở
mệt nhọc như vừa chạy đua vậy! Nó chạy lại, kéo tay ba nó lại vườn cây
trước mặt…
- Ba ơi! Con mới tìm thấy chỗ này đó, ba nhìn thấy có đẹp không ba ???
- Ba dặn con thế nào? Không được đi lung tung vậy mà con để ba tìm mãi, lỡ con bị sao ba biết làm thế nào hả…? Mặt nó xìu xuống, ôm ba nó tỏ vẻ biết lỗi…
- Ba à! Đây là cây gì mà thơm vậy ạ? Mà sao người ta trồng nhiều vậy ba? Tại mùi thơm của cây này làm con không nghe lời ba, dẫn con đến đây đó ạ!..Nó cười tinh nghịch…
- Ba xoa đầu nó hiền từ - Con có thích cây này không?
- Có ba ạ…con thích, thích lắm!-Nó xiết nhẹ hai bàn tay đưa lên áp vào má, nghiêng người cười thích thú. Mắt nó long lanh đầy sự hồn nhiên…!
- Đó là cây trứng cá đó con, cây này rất đặc biệt !
- “TRứng cá”…- Nó ngơ ngác nhìn ba nó, thắc mắc - Tại sao lại là cây trứng cá vậy ba ?
- Ba nó cười…vì quả của nó thơm, và bên trong quả có các hạt nhỏ giống như trứng của con cá vậy đó! Quả này còn có thể ăn được, rất ngọt con gái à!
- Thật không ạ! Con có thể ăn được chứ ba ?
- Ba nó “ừ” nhẹ nhàng và dắt tay nó đi sâu vào trong khu vườn…
Vừa
đi nó vừa hỏi ba –Mình đi đâu vậy ba ? Đến nơi, con sẽ biết ngay thôi!
Vào sâu trong vườn nó há hốc miệng ngạc nhiên vì nó là con đường tắt,
nhỏ có thể đi được sang phía ngõ về nhà, vậy mà bấy lâu nay ba nó không
hề cho nó biết! Gần vườn còn được kê một bộ bàn ghế đá nữa, khung cảnh
đẹp như trong truyện cổ tích vậy!
- Con ngồi đây, ba kể cho con tại sao có vườn cây này!- Nó chống cằm lên bàn đá, hai mắt tròn xoe ngồi nghe ba nó kể.
Năm
xưa ở cuối làng có loại cây này, mẹ con đã rất thích, cũng như con bây
giờ, mẹ con thích nó bởi màu đỏ chín mọng và hương vị thơm đến ngọt ngào
của loài quả này! Ngày xưa, mỗi lần đi dạo ba đều đưa mẹ ra đây, ngắm
cây trứng cá này, ba hái rất nhiều quả cho mẹ con mang về nữa. Khi ba mẹ
lấy nhau cho đến lúc mang thai con, ba cũng đưa mẹ ra đó để tận hưởng
sự yên bình cũng như hương thơm đó! Có lẽ vì vậy mà bây giờ con có một
sở thích giống mẹ con. Ba nó ôm nó mà mắt ướt nhòe… Từ khi sinh con, một
thời gian sau đó mẹ cũng mắc bệnh ốm, vì bệnh nặng nhà mình không có
tiền chữa nên mẹ con đã qua đời, ba một mình nuôi con đến bây giờ. Trước
lúc mẹ mất, mẹ rất muốn nhìn thấy cây trứng cá lần cuối nhưng ba đã
không làm được điều đó cho mẹ con. Rồi một thời gian sau, ba đã quyết
định đánh rễ và kéo cây trứng cá to đó về nhà trồng rồi chăm sóc lại, ba
chiết cành, nhân giống ra nhiều cây con khác để trồng. Ba đã xin nhà
trường cho ba được trồng cây ở khu đất bỏ hoang này, gần nhà mình, để
mỗi khi nhớ mẹ ba lại ra đây và cũng biết đâu linh hồn mẹ con về thăm
nhà, thăm ba con mình, mẹ con sẽ thấy được vườn trứng cá mà mẹ con
thích, cũng như nhìn thấy tình yêu ba dành cho mẹ con!
- Ba à, con yêu ba, yêu mẹ và yêu cả vườn cây này, sau này con sẽ cùng ba chăm vườn cây này nhé! Học bài con cũng sẽ ra đây, để như được bên mẹ, như mẹ đang dạy con học bài vậy đó!…- Nó cười hồn nhiên và dụi vào lòng ba nó…
- Con muốn ăn thử quả trứng cá này không?
- Có ạ…con muốn ăn từ lúc nãy rồi cơ!-Nó nhe răng thỏ ra cười tít mắt lại…
- Wow…owww! Ba ơi. Ngọt và thơm quá ba ơi!…bên trong giống trứng cá thật nè….! -Nó cứ líu ló, tíu tít với ba nó như thế!
- Bí mật con gái nhé! Chỉ có ba và con biết chỗ này thôi nhé! Không còn ai biết nơi thiên đường này của ba con mình đâu…Vườn cây này và con gái là tài sản lớn nhất của ba đó ! - Nó chạy ra giữa vườn, dang rộng hai tay ngửa mặt lên trời quay một vòng rồi hét thật to…”Con yêu ba mẹ, yêu vườn cây trứng cá!”
***
Năm
năm cấp một với nó đầy ắp niềm vui, kỷ niệm ở trường với thầy cô và bạn
bè, cũng như với vườn cây trứng cá mà ba nó dành riêng cho nó. Hôm nay
là ngày bế giảng, ngày cuối cùng nó đứng trong ngôi trường này, với giấy
khen học sinh giỏi, như mọi năm nó chạy về khu vườn thơ mộng của nó và
gọi ba….
- Ba ơi! Con về rồi, con mang giấy khen về tặng ba nè…
Tập
phần thưởng rơi từ trên tay nó xuống đất, trước mặt nó là cảnh vườn
trứng cá đổ ngả nghiêng, cành gẫy lũng tung…những quả trứng cá rụng
xuống đất vỡ dập nát, mọi thứ đều tan hoang, cả vườn cây đã héo rũ từ
bao giờ! …nó bật khóc và chạy gọi ba…ba ơi….ơi…...! Nó tìm ba…nó muốn
biết lý do tại sao mảnh vườn của nó lại bị thế này…rồi nó cũng tìm thấy
ba nó, ba nó ngồi 1 góc với cái bàn đá vỡ nứt từng mảnh, đôi mắt đượm
buồn nhìn nó.
- Ba xin lỗi con gái, ba không giữ lại được vườn cây cho con yêu của ba
- Tại sao lại vậy hả ba? - Nó khóc nức nở ôm chầm lấy ba nó…
- Có công ty mua lại mảnh đất này của nhà trường, người ta làm dự án gì đó…nhưng ba không ngờ nhanh đến vậy. Mới hôm qua người ta gặp ba nói chuyện sẽ phá vườn trứng cá này đi…thế mà hôm nay ba đi ra ruộng về, thì vườn đã….Ba nó cũng dường như nghẹn lời lại, khóe mắt cay và đỏ hoe…
- Thôi, con gái yêu à, con nín đi…ba hứa sau này ba sẽ trồng cho con một khu vườn trứng cá khác được không? Nó sẽ to và rộng hơn thế này nữa. Chỉ cần con gái của ba chăm ngoan, học thật giỏi để sau này lớn con sẽ dành được học bổng, rồi thì còn đi học nữa chứ…ba sẽ làm tất cả vì con, con đồng ý không nào ?
- Dạ…con biết, con nghe lời ba - Nó vẫn thút thít, nức nở trong lòng ba nó…
***
- Ba à! Ngày mai con sẽ về nước với ba, con có món quà đặc biệt dành cho ba…
- Giọng ông lão 70tuổi run run trong nước mắt, nghẹn ngào đầu giây điện thoại bên kia vang lên… Ba cũng có món quà lớn nhất đời ba dành tặng cho con gái của ba…! Ba mong con…!
Hôm
nay, nó đang bước trên con đường quen thuộc nhưng mọi thứ đều đã thay
đổi, những nhà cao tầng mọc lên san sát nhau, những con đường đất ngày
ấy giờ đây đã là đường bê tông sạch sẽ…nhưng chỉ có duy nhất một con
đường đất dẫn đến nhà nó, ngồi nhà ngày xưa của nó. Nhưng không còn là
ngôi nhà mái ngói nữa, xa xa nó thấy một khu nhà cao tầng đồ sộ sau cánh
cổng, sau con đường đất này. Dường như nó cảm nhận thấy mùi thơm đặc
biệt mà đã lâu lắm rồi nó không được ngửi thấy. Cánh cổng kín mít to kia
mở ra, là một con đường đất đầy lá vàng rơi dẫn thẳng vào khu nhà cao
tầng kia…con đường tràn ngập hương thơm dịu ngọt và màu đỏ thắm của khu
vườn, hai bên là hàng trăm cây trứng cá đỏ mọng … Rộng quá! Nó không thể
nhẩm được là bao nhiêu mét vuông đất mà trồng được nhiều cây trứng cá
thế này…. Đã 20 năm từ ngày nó du học và làm việc ở nước ngoài, món quà
đặc biệt của ba dành cho mình là đây sao ? Nó thầm nghĩ, khóe mắt có
dòng nước nhẹ lăn trên má…thầm cảm ơn ba…ba đã vì con, tất cả vì con, ba
đã thực hiện lời hứa ngày xưa….!
Blog Tầm Tay
Cây trứng cá
|
Từ cửa sổ phòng làm việc của tôi nhìn ra có
một cây trứng cá. Thứ cây này có tán lá rất rộng và đẹp mắt. Lá hơi rám,
cho bóng mát. Hoa trắng tinh khôi, nhẹ nhàng.
Tôi thích cây trứng cá đủ mọi nhẽ nhưng trước khi biết tới hình dáng cây, lá, hoa của nó thì điều đầu tiên tôi biết đó là quả trứng cá. Quả chín đỏ, thơm mùi cơm nếp, khi cắn vào cảm giác vị ngọt mát tràn tứa lên khắp các vị giác trên lưỡi. Đó là món quà nhỏ mà mẹ tôi thường mang về cho tôi vào những buổi chiều hè. Sau khi mẹ tôi đã nghỉ hưu và bố tôi bị phá sản trong kinh doanh, gia cảnh sa sút, mẹ tôi được người hàng xóm hướng dẫn cho làm nghề bán than. Mẹ tôi chở những xe than rong ruổi, như người nông dân cần mẫn giữa lòng thành phố. Một hôm mẹ tôi trở về, đưa cho tôi một gói nhỏ, đựng đầy thứ quả với các gam màu nhạt tới đậm của đỏ ấy. Tôi luôn đón lấy, như một sự hiển nhiên với những món quà mẹ thường cho tôi như thế. Quả trứng cá được thêm vào danh sách những thứ quả mà tôi thích. Nhà một người khách thân với mẹ tôi ở gần cây trứng cá mà mẹ tôi hay hái quả về cho tôi. Cũng nhiều lúc, đi qua, thấy mấy đứa nhỏ đứng chơi quanh cái cây đó, mẹ tôi nhờ: Mấy đứa nhỏ nhiệt tình hái. Chẳng mấy chốc mà món quà của mẹ đã có thể thả đầy hai bàn tay tôi khi mẹ trở về. Mấy đứa nhỏ ở đó luôn nghĩ "con bé nhà dì ấy" là một đứa còn nhỏ, cỡ một em bé học mẫu giáo hay cấp tiểu học gì đó. Duyên ghê, sau này tôi học cùng và chơi thân với một cậu bạn trong đám đó. Để rồi mỗi khi nghĩ tới chuyện mẹ tôi kể, hồi trước cậu ta hay hái trứng cá cho tôi là thấy vui vui. Mẹ tôi để ý và nhớ những sở thích, những mối quan tâm của tôi. Như một thứ quả tôi ưng là trứng cá. Hay những chương trình truyền hình tôi thích thời còn học tiểu học, trung học như "Thế giới động vật", "Thế giới thực vật", "Khoa học vui", "Dư địa chí truyền hình"... Mỗi lúc đến giờ chiếu các chương trình đó mà tôi không phải đi học hay bận làm gì, mẹ tôi luôn sẵn lòng chuyển kênh đó cho tôi xem kể cả khi tivi đang chiếu bộ phim Hàn Quốc mà mẹ tôi mê theo dõi. Tôi đã ăn không biết bao nhiêu trái trứng cá, nhận biết bao nhiêu thứ mà mẹ trao cho nhưng mãi cho tới nhiều năm sau, khi vào Sài Gòn đi học, tôi mới biết đến hình dạng thân, lá, hoa của cây này. Có một dạo, tôi thích chụp hình phóng lớn (macro) của những thứ nhỏ và phát hiện ra hoa trứng cá lên hình dễ thương quá chừng. Màu hoa trắng với những cánh đơn giản, tạo cảm giác nhẹ nhàng và tĩnh tâm. Bây giờ, mỗi khi đứng từ phòng làm việc nhìn ra cây trứng cá, tôi lại mải miết nghĩ về mẹ. Mẹ dường như chỉ giải trí bằng việc xem những bộ phim tình cảm dài tập. Với lý do bị say xe (hay sợ tốn tiền?) mà mẹ tôi từ chối những chuyến đi du lịch chỗ này chỗ khác kể cả khi gia đình tôi đã có điều kiện hơn. Tôi không nhớ món ăn mẹ tôi thích nhất, màu sắc mẹ tôi thích nhất... Tôi không nhớ nhiều sở thích của mẹ tôi như mẹ tôi nhớ cho tôi. Tôi ngồi suy nghĩ, suy nghĩ... Có điều gì mẹ thích mà mình còn nhớ? Và tôi nhớ ra dáng áo dài mẹ thích. ***** Tôi nhớ ra những bài hát mẹ thích Tôi không nhớ nhiều về các món ăn. Vậy mà những tháng năm mẹ tôi còn sống, nếu như những thứ mẹ trao cho tôi, tôi không thể nhớ và đếm hết được số lần thì những thứ tôi đã trao cho mẹ dường như trên đầu ngón tay của một bàn tay. Lắng lòng ngồi nhớ lại cũng đã muộn rồi. Tôi nhớ những ngày mẹ tôi bệnh. Cậu bạn thân đã từng hái trứng cá cho tôi ngày còn nhỏ mà tôi kể ở trên thường ghé thăm mẹ tôi và chuyện trò với tôi. Bỗng dưng một lần cậu nói cái may mắn của tôi là đã theo và làm những gì tôi thích từ bé đến lớn, chứ không như cậu. Tôi im lặng... Vậy mà hơn chục năm gần nhau vậy, tôi cứ đinh ninh rằng cậu thích vẽ, chọn nghề kiến trúc là theo ý nguyện của chính cậu. Nào đâu điều đó không phải. Tôi không biết cậu thực sự thích điều gì. Tôi không biết những người tôi rất thương ấy thích nhất điều gì. Nhưng tôi biết rằng những ngày tôi còn thơ bé, mẹ tôi và cậu đều biết rằng tôi thích nhất quả trứng cá. Tôi thương thứ quả ngọt dịu thơm mùi cơm nếp ấy quá chừng. Tuệ An |
|